"Cô nghĩ tôi không dám?"
Hải Tình cúi gầm mặt anh không thấy được những giọt nước mắt của cô đang tuông rơi, thì ra trước đây tuổi trẻ hay mơ mộng mà thôi. Cứ ngỡ gặp được anh thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp nào ngờ.
"Anh không yêu em hà cớ gì giữ em ở lại chứ? bán cho ông ta có phải tốt hơn không?"
Hải Tình giọng nghẹn ngào nói, lúc này trong lòng Lư Khải Hoàng như có thứ gì đó đâm vào khiến lòng anh quặng thắc, nhưng anh không để lộ ra ngoài anh vẫn nắm tay vô kéo đi nhưng lúc này nới lõng tay hơn nhẹ nhàng hơn.
"Cô nên nhớ vào nhà tôi rồi thì khó ra, tôi không cho phép cô rời khỏi tôi nữa bước"
"Anh lúc nhỏ đâu có như vậy đâu chứ?"
Hải Tình ngoan ngoãn theo anh lên xe, anh đưa cô tới một nơi quen thuộc là nơi giam giữ cha của Hải Tình, cô nhìn anh một cách khó hiểu, thì ra anh đã âm thầm giúp đỡ cho ông để ông ra khỏi tù trước thời hạn.
"Cha...."
Hải Tình nhìn thấy hình bóng của ông đang đi từ bên trong ra, họ không còn gặp nhau qua cửa kính nữa rồi, gương mặt hiền từ của ông nhìn cô làm lòng cô cảm thấy ấm áp vô cùng.
"Anh... giúp tôi sao?"
"Tôi không giúp cô, mà tôi đang có điều kiện muốn trao đổi với cô"
"Điều kiện?"
"Chờ về đi tôi sẽ nói với cô"
Hải Tình ôm lấy cha mình đoàn tụ, cô liền gọi điện cho mẹ mình cả ba người cùng tâm sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-thach-tinh-yeu-tong-tai-xin-de-em-di/2778175/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.