Hôm đó Hải Tình ngủ một mình, còn Lư Khải Hoàng thì ngủ cùng ba của cô, do chỗ lạ nên anh thấy khó ngủ, đi ra ngoài uống nước thì thấy đèn phòng của cô vẫn còn sáng thì liền đi vào.
"Sao vào đây? anh chưa ngủ à?"
"Ngủ không được, chỗ lạ hay là em cho anh ngủ cùng nha"
"Không được lỡ ba mẹ phát hiện rồi sao?" Hải Tình mở cửa nhìn ra ngoài sau đó đẩy anh ra ngoài nhưng anh ngồi lì ở cửa không chịu đi.
"Không đi, yên tâm anh không làm gì em, với lại anh sợ giường nhà em không chắc nếu có thì về nhà anh rồi tính"
Lư Khải Hoàng nói với giọng điệu xấu xa, Hải Tình đỏ cả mang tai, anh thấy hành động của cô như vậy thì phì cười sau đó nằm xuống giường nép vào bên trong kéo cho cô một cái gối.
"Em hết nói nỗi anh"
Hải Tình đi tắt đèn rồi nằm xuống bên cạnh, anh liền xoay người qua ôm lấy cô, nhưng giữ lời hứa là không làm gì cô cứ ôm mà ngủ thôi, Hải Tình đúng là thuốc an thần của anh khiến anh cứ thế mà chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau Lư Khải Hoàng dậy sớm và dọn dẹp mọi thứ để chuẩn bị về, Hải Tình cũng luyến tiếc muốn ở lại quê nhưng ba mẹ bảo cô cứ đi theo Khải Hoàng anh sẽ chăm sóc cho cô, ông bà rất tin cậy Khải Hoàng nên yên tâm giao cô lại cho anh.
"Hai đứa về khỏe nhé, rảnh về thăm ba mẹ nhé, nhớ cưới sớm và có cháu cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-thach-tinh-yeu-tong-tai-xin-de-em-di/2778154/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.