Hải Tình sau khi uống viên thuốc đó tầm nữa ngày thì cô cũng dần tỉnh, cô có một giấc mộng rất dài, cô thấy mình đứng bên bờ vực thẳm không mai trượt chân ngã xuống nhưng có một cánh tay đưa ra bắt lấy cô. 
Hải Tình cố gắng nhìn xem người đó thì thấy là Lư Khải Hoàng, anh đang cố gắng đưa cô lên nhưng cô thật sự không thể chịu được, họ cứ giữ tư thế đó khá lâu, Hải Tình cố gắng dùng sức lực để leo lên, nhìn sắc mặt anh như không thể chịu đựng được nữa cô định mặc cho số phận. 
"Khải Hoàng buông tay ra đi" 
"Anh xin lỗi ngay từ đầu anh không nên giữ cô ta lại, anh đã sai lầm rồi, Hải Tình mau tỉnh lại đi!! anh xin em". 
Câu nói của Khải Hoàng cứ vang mãi trong đầu khiến cô như có thêm nghị lực, cô cảm thấy lực kéo của anh ngày càng mạnh hơn, Hải Tình có thêm phần sức mạnh leo lên trên bờ vực ấy. 
Lúc này không còn nhìn thấy Khải Hoàng nữa, cô cố gắng gọi tên anh, nhưng không trả lời. Cô chợt bừng tỉnh khỏi giấc mộng ấy, nhìn khung cảnh xung quanh. 
"Là bệnh viện sao?" 
Hải Tình hơi khó chịu vì mùi thuốc sát trùng xông vào mũi, cô chớp chớp đôi mắt nhìn sang người bên cạnh, không phải là người mà cô muốn gặp nhất, có lẽ cô đã hy vọng quá nhiều rồi sao. 
"Hải Tình, em tỉnh rồi sao? để anh đi gọi bác sĩ" 
"Anh Khiêm...Lư Khải Hoàng đâu?" Hải Tình giọng yếu ớt nói. 
"Anh không biết, anh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-thach-tinh-yeu-tong-tai-xin-de-em-di/2778147/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.