Hải Tình lúc này tỉnh dậy thấy mình đang ở một nơi xa lạ, lại nữa rồi sao? cô lại bị bắt cóc ư? Hải Tình lúc này rất mệt mõi cô gượng người muốn ngồi dậy nhưng tay chân đã bị trói lại rồi không thể cử động được.
"Cuối cùng cô cũng đến đây rồi"
Giọng nói quen thuộc vang lên, là của Hy Nguyệt. Cô quay sang nhìn thấy Hy Nguyệt đang ngồi bên cạnh mình gương mặt tái nhợt, tay chân cũng bị trói dường như đã bị bỏ đói nhưng không biết bị nhốt ở đây đã bao lâu.
"Hy Nguyệt cô không sao chứ? tôi sẽ tìm cách đưa chúng ta ra ngoài"
"Hừ, cô có thể sao? nếu có cách thì tôi đã thoát rồi, kẻ bắt chúng ta thực ra chỉ muốn Khải Hoàng đến đây"
"Hy Nguyệt cô chảy máu kìa, cô ổn chứ?" Hải Tình nhìn thấy tay của Hy Nguyệt chảy máu vì muốn thoát nên cô đã tìm mọi cách, nhưng chẳng thoát được mà ngược lại còn bị thương.
"Thân mình lo còn chưa xong, còn lo cho người khác, tôi hại cô ra nông nổi này mà vẫn còn quan tâm tôi sao?"
Hy Nguyệt nhẹ giọng nói, không còn cái giọng điệu chanh chua của một tiểu thư kiêu kì nữa, đúng vậy cô đã hối hận với tất cả nhưng có lẽ đã quá muộn rồi, người bắt họ vào đây không biết là người thế nào nên họ có thể chết bất cứ lúc nào.
"Có khách mới đến à? còn một vị khách đặc biệt nữa mau gọi đến đi nào"
Giọng nói vang cả căn phòng, tiếng giày cao gót đi trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-thach-tinh-yeu-tong-tai-xin-de-em-di/2778144/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.