Khi Diệp Gia nhìn thấy bọn họ mang đồ tới, hắn mừng rỡ phát hiện ra trong đó có mấy thứ mà bản thân rất quen thuộc.
“Đây là của Lâm Lẫm!” Diệp Gia cầm một con dao đa chức năng lên nói.
Người lấy mấy thứ đồ này giống như tùy tiện mang đến đây một đống, kể cả quần áo giữ ấm, cũng không để ý có hay không vũ khí trong đám đồ đó.
Thanh Dịch lúc này mới nói: “Nơi này chính là nơi hắn bị bắt.”
Diệp Gia mừng rỡ như điên, “Hắn sao rồi?”
“Đi rồi, đi cùng Tê.” Thanh Dịch cảm thấy không cần thiết phải giấu diếm.
“Tê là ai?”
Thanh Dịch cười khẽ, “Là ai? Ngươi nói đi?”
Diệp Gia cúi đầu, có chút uể oải.
Diệp Hoa đúng lúc cắt lời cuộc nói chuyện của hai người, “Anh, thân thể anh có cảm thấy thoải mái hay không?”
“Khá tốt.” Diệp Gia trả lời qua loa.
Diệp Hoa nghiêm túc nói, “Anh.”
“Tốt lắm.” Diệp Gia thở dài nói, “Khá tốt, chỉ là có hơi đau một chút.”
Diệp Hoa lập tức khẩn trương, lầu bầu trong miệng, “Không được, vẫn phải kiểm tra một chút, cũng đã bảy tháng……”
Thính lực của Thanh Dịch người bình thường không thể sánh bằng, lời nói bất chợt của Diệp Hoa không sót chữ nào tiến vào tai y.
Thanh Dịch nhìn về phía Diệp Hoa, “Ngươi biết?”
Diệp Hoa đối với Thanh Dịch có thể nói là hận thấu xương, hắn không nghĩ trả lời Thanh Dịch, nhưng tình hình cũng không nằm trong tay hắn, mạng của bản thân cùng anh trai còn nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tap/2178113/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.