Lui vào một góc ẩm ướt, bên tai toàn là tiếng tê tê cùng tiếng trườn bò của lũ rắn, xoa nhẹ mũi, Diệp Gia nghĩ tới Diệp Hoa cùng Tiểu Giai, rồi nghĩ đến Lâm Lẫm, nhưng mà, nhiều nhất là Thanh Dịch……
Nếu y quay lại hang động không thấy mình sẽ có phản ứng thế nào? Sẽ đi tìm mình sao?
Diệp Gia cũng biết Hồng mang mình đi rất xa, khả năng có thể tìm thấy mình thực sự quá thấp, chính là, vẫn muốn gặp mặt y một lần, nếu có thể, chính mình sẽ không sĩ diện đẩy y ra nữa, cho dù ngay từ đầu thật sự chán ghét y, nhưng hắn vẫn muốn bắt đầu thêm lần nữa.
Chuyện cũ hiện ra trước mắt, từ lúc hai người gặp nhau, đến lúc Thanh Dịch dần dần thay đổi, trước kia không hề cảm giác được những điều này, hiện tại lại có thể hiểu rõ từng chút một.
Lấy tay che mặt, Diệp Gia lần đầu tiên hối hận, nếu không phải vì hắn ngượng ngùng không tự nhiên, sao tình hình lại trở nên như vậy được. Ta chết, Thanh Dịch còn có thể nhớ rõ ta sao? Lau đi khóe mắt ướt, hắn không nghĩ lưu lại tiếc nuối, “Muốn gặp ngươi……A!A!A!”
Bỗng Diệp Gia lui về sau, ngón tay chỉ thẳng về phía trước, “Ngươi ngươi……”
Hắn dụi mắt, không phải ảo giác.
“Ta tới đón ngươi.” Thanh Dịch thở ra như trút được gánh nặng, vươn tay về phía Diệp Gia, “Tuy rằng có hơi chậm, chúng ta nên trở về nhà thôi.”
Hiện tại không phải lúc ngẩn người, Thanh Dịch bắt lấy tay Diệp Gia đặt lên lưng mình, “Tay có động được không? Giữ chặt.”
Từng khối thịt rắn tung bay, mùi máu tanh hôi, hoàn cảnh khó có thể nói được gì, thời khắc Diệp Gia thả lỏng tâm tình, khẩn trương lo lắng giảm xuống, hắn từ từ nhắm mắt lại.
Mở to mắt, hắn thấy chính là đôi mắt sưng đỏ quan tâm lo lắng của em trai. Hơi giật giật cơ thể, Diệp Gia rút ngón tay đang bị Diệp Hoa cầm ra, nhìn xung quanh, nhưng mà người kia cũng không ở trong phòng.
“Uống nước không?” Diệp Hoa đứng một bên rót cốc nước, nghĩ Diệp Gia đang khát.
Buông chén, Diệp Hoa thở dài, “Anh làm em sợ muốn chết.”
Diệp Gia an ủi em trai, “Đừng lo, anh ổn mà.”
Diệp Hoa bớt lo, nén giận nhìn anh mình, mà ánh mặt Diệp Gia giống như ánh mắt thỏ con nhìn Diệp Hoa, Diệp Hoa phì cười, “Ha ha, anh ngủ một giấc đi.”
Diệp Hoa bực mình đấm anh trai một quyền.
Cảm nhận được lực đạo Diệp Hoa nện trên vai mình nhẹ đi, Diệp Gia thu hồi tươi cười, nghiêm mặt nói: “Cám ơn!”
Diệp Hoa lại đánh thêm phát nữa.
“Ah!” Diệp Gia hít sâu, cú này đau à.
Diệp Hoa lạnh mặt, “Nói cám ơn với em?”
Diệp Gia nhe răng làm vẻ mặt đau khổ van xin, “Anh sai rồi, sai rồi, em trai ngoan à, tha thứ cho anh đi.”
Hai người nói chuyện trong chốc lát, từ miệng Diệp Hoa biết được Lâm Lẫm vì lo lắng cho mình mà vẫn không ngủ, sau khi xác nhận chính mình không có việc gì đã được Tê khiêng về ngủ bù, còn lại đều bị Thanh Dịch ngăn lại.
Nói tới đây, Diệp Hoa thực cảm kích Thanh Dịch, lần này anh trai thoát hiểm toàn bộ dựa vào sự tìm kiếm của y.
Diệp Gia liếm môi, bứt rứt hỏi: “Y không sao chứ?” Những chuyện sau khi nằm lên lưng Thanh Dịch, hắn đã không còn nhớ rõ.
Diệp Hoa cười rộ lên: “Không có việc gì, anh nghỉ ngơi đi đừng nghĩ nhiều nữa.”
“Thật sao?” Diệp Gia hoài nghi hỏi.
“Lừa anh làm gì?” Diệp Hoa nói xong rồi ấn anh trai nằm lại lên giường.
Đẩy tay Diệp Hoa ra, Diệp Gia nghiêng người, nhảy xuống giường, “Anh đứng lên đi lại một chút.”
“Ai ai!” Diệp Hoa kêu to một tiếng, kéo quần áo hắn lại, “Anh đừng hành em nữa được không, để em an tâm ngủ trong chốc lát đi.”
Diệp Gia quay đầu lại, ngại ngùng cười cười rồi nói: “Nếu không em cứ lên giường anh ngủ đi?”
Diệp Hoa không chịu, “Anh ngủ cùng em không được sao? Chúng ta lâu rồi chưa ngủ cùng nhau.”
Diệp Gia nhức đầu, Diệp Hoa hôm nay rất kỳ lạ, “Không được, anh ngủ nhiều đến mức đầu đều đau rồi.”
Diệp Hoa có chút lo lắng nhìn anh trai đang tránh mình, đi ra phía cửa, đột nhiên hắn tiên lên giữ chặt lấy tay Diệp Gia, “Anh à, anh ở cùng em một lát thì có sao? Uổng công em lo lắng cho anh……” Thanh âm Diệp Hoa có chút tức giận.
Diệp Gia dừng bước, quả thực quay lại giường, nhưng sau khi Diệp Hoa nhẹ nhàng thở ra, Diệp Gia ngập ngừng hỏi: “Em đang giấu anh điều gì?”
Tay hắn bị Diệp Gia cầm, “Mỗi lần em nói dối đều vô ý mà mím miệng.”
Diệp Hoa nhìn Diệp Gia, thẳng thắn nói: “Kỳ thật cũng không có gì, em chỉ cảm thấy nói cho anh biết cũng chẳng để làm gì.”
Mi tâm Diệp Gia nhíu chặt lại, “Là chuyện gì?”
Nếu Diệp Gia đã nghi ngờ, như vậy có giấu cũng chẳng thể giấu được, “Thanh Dịch bị thương.”
Biểu tình của Diệp Gia lập tức cứng lại, ánh mắt trầm xuống, bắt đầu hồi tưởng tình cảnh trong hang rắn, ngực ngày càng lạnh, hắn mở miệng, thanh âm cũng trở nên run rẩy, “Anh đi xem xem.”
“Anh……”
Không cho Diệp Hoa cơ hội nói, Diệp Gia đã muốn xông ra ngoài.
Diệp Hoa bình tĩnh nhìn cửa, một quyền nện lên giường.
Diệp Gia không biết Thanh Dịch ở đâu, nhưng hắn khẳng định có một người chắc chắn biết- Tê.
Bắt lấy bàn tay đang định gõ cửa của Diệp Gia, Tê không muốn tiếng động vang lên, “Lâm Lẫm vừa ngủ, chúng ta ra ngoài nói.”
“Thanh Dịch đâu?” Đầu tiên hắn đến nhà của Khánh Âm, nhưng không phát hiện Thanh Dịch, ngay cả dược sư cũng không thấy bóng dáng.
Tê thờ ơ tựa vào hàng rào, “Nếu ngươi muốn cảm ơn, như vậy không cần, ta nghĩ y cũng chẳng cần.”
Lạnh lùng nhìn Diệp Gia nắm chặt tay, Tê tiếp tục châm chọc: “Ánh mắt Thanh Dịch quá kém.”
“Liên quan m* gì đến ngươi!” Diệp Gia thô tục nói: “Y ở đâu?”
“Ngươi nghe không hiểu sao? Ta không muốn ngươi đi gặp y.”
“Ngươi dựa vào cái gì?”
“Dựa vào việc những người khác sẽ không nói cho ngươi.”
“……”
Ngực Diệp Gia phập phồng, không khí căng thẳng trong một lát, Diệp Gia yếu thế nói: “Nhờ ngươi……”
Tê hờ hững nhìn hắn, bất động như núi.
Diệp Gia cắn môi dưới, trong lúc nhất thời không biết làm thế nào cho phải.
Tê lại thay đổi sắc mặt, một tay đặt lên vai Diệp Gia, tiếp theo, bên tai vang lên giọng nói quen thuộc của Thanh Dịch, “Tinh thần tốt hơn rồi?”
Diệp Gia thân hình cứng đờ, trên mặt tràn đầy kinh hỉ, hắn xoay người bước lui lại, đánh giá Thanh Dịch, “Ngươi không có việc gì?”
Thanh Dịch tràn ra một mạt cười yếu ớt, “Ngươi lo lắng?”
Diệp Gia lập tức giống như bị người dẫm trúng chân nhảy dựng lên, “Ai thèm lo lắng cho ngươi.”
Nói xong, hắn nhìn thẳng mắt Thanh Dịch, thấy y tươi cười giống như không chút để ý, chính mình lại bắt đầu xấu hổ.Mấy giờ trước đã động tâm, lúc này đây lại có chút mơ hồ.
Tê từ đằng sau tiến lên, đi đến bên cạnh Thanh Dịch, “Hắn biến mất trong chốc lát cũng không ai ăn hắn đâu, ngươi có cần phải làm đến vậy không hả?”
Thanh Dịch nheo mắt, cười không nói gì.
Tê hừ mũi, “Đi theo ta, chúng ta còn có việc không phải sao?” Rồi y mới quay lại nói với Diệp Gia, “Gặp cũng gặp rồi, chúng ta còn có việc cần nói.”
Ngụ ý là muốn Diệp Gia lánh đi, Diệp Gia trề môi, nhìn Thanh Dịch không nói gì, rồi hất cằm bỏ đi……
Chờ đến khi không thấy bóng dáng của hắn nữa, Thanh Dịch mới nói với Tê, “Cám ơn.”
Lâm Lẫm đang ôm chăn say giấc, lại bị Diệp Gia lắc dậy, còn chưa kịp mở mắt đã nghe thấy tiếng Diệp Gia la, “Chuyện gì đã xảy ra! Ngươi nói cho ta nghe……”
Lâm Lẫm không nói lời nào, Diệp Gia lại tiếp tục đặt ra các câu hỏi, thần sắc ngày càng kích động hơn, trên trán mơ hồ có mồ hôi……
Thôi vậy, nếu Diệp Gia vô tình, Diệp Hoa giấu diếm mọi chuyện cũng chẳng sao, nhưng bộ dạng lo lắng hiện tại này của Diệp Gia rõ ràng không đơn thuần là lo cho ân nhân cứu mạng.
“Cụ thể có chuyện gì ta cũng không rõ ràng, nhưng ta biết bọn hắn mang y đến phi thuyền.”
“Ta lập tức đi.”
“Ngươi biết ở đâu không?”
Lâm Lẫm lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Ngươi vẫn như xưa, ta đã từng đến đó, ngươi theo ta đi.”
Hai người mặc quần áo xong rồi xuất phát, bởi vì phi thuyền cách đây không gần, cho nên bọn họ phải dùng tới phi hạm ở sườn núi sau bộ lạc để tới nơi đó. Hình thể phi thuyền khổng lồ, chiếm diện tích lớn, đậu trên một gò đất cao.
Lâm Lẫm ngồi trên bàn điều khiển, Diệp Gia tâm trạng không yên đứng đợi ở một bên, ngồi cũng không ngồi được, liền không ngừng đi qua đi lại.
Thanh Dịch nằm trên giường, Khánh Âm đứng cạnh y bận rộn không ngừng, Tê đứng dựa vào đầu giường, lẳng lặng nhìn hai người, sau một lúc lâu mới mở miệng: “Khánh Âm, tình huống thế nào?”
Mái tóc dài vì thuận tiện nên được buộc lên, lộ ra khuôn mặt gần như trong suốt, màu da của y so với những người khác đều tái hơn, rõ ràng là có bệnh, nhưng hoàn toàn không khó xem, bờ môi đỏ, trông y yêu diễm dị thường.
Sụt sịt mũi, Diệp Gia thẳng người tiến vào, cũng không thèm nhìn Tê và Khánh Âm, “Các ngươi đi ra ngoài.”
Không đợi Tê có phản ứng, Lâm Lẫm đã tiến vào theo sau Diệp Gia, kéo Tê ra ngoài, Khánh Âm cũng sụp vai đi theo, để hai người bọn họ một chỗ.
Thanh Dịch hơi ngẩng mặt lên, nhìn Diệp Gia đi tới bên người, đang muốn nói cái gì, bỗng nhiên gò má đau xót, Diệp Gia vừa cho y một quyền.
“Tệ hại!” Diệp Gia nghẹn giọng nói.
Khánh Âm đang nhìn lén liền quay đầu ra chỗ khác, khóe miệng cong lên tựa như đang cười.
Lâm Lẫm tròn mắt, Tê cũng thoáng nhướn mày.
Ba người nhìn Diệp Gia một lần nữa nâng nắm tay lên, đều chờ hắn…… cho Thanh Dịch thêm phát nữa, nhưng có lẽ Diệp Gia là quan tâm thân thể Thanh Dịch, nắm tay đánh tới vành tai rồi lại phẫn nộ thu về.
“Còn gạt ta!” Diệp Gia thấp giọng rít lên, “Ta đứng ở cửa ngươi không biết sao? Cố ý nói cho ta nghe, lừa gạt sự đồng cảm của ta sao?”
Tê: “……” Tên đó bắt ta nói những lời ghê tởm kia.
Lâm Lẫm: “……” Dưới tình thế cấp bách, đã quên tiếng bước chân của hai người căn bản không thể thoát khỏi lỗ tai của bọn họ. Nhưng Diệp Gia khi nào có thể nhạy bén như vậy? Lâm Lẫm bắt đầu nhận ra so với Diệp Gia mình còn trì độn hơn!
Thanh Dịch sắc mặt trắng bợt, “Ngươi cho rằng ta đang diễn cho ngươi xem? Ngươi xem bộ dáng hiện tại của ta, vì bảo trì thanh tỉnh đã sử dụng hết sức lực, ngươi nghĩ rằng ta còn dư lực đi chú ý cái khác?”
Mỗi một chữ nói ra đều giống như đâm lên người Diệp Gia, hắn giống như một đứa nhỏ đã phạm lỗi luống cuống tay chân, lắp bắp nói: “Ta, ta chỉ cảm thấy được……”
Diệp Gia lập tức đáp: “Nếu chúng ta cùng một chỗ, ngay cả chuyện quan trọng thế ngươi cũng không nói, sao có thể làm cho ta tin phục?”
Diệp Gia cũng không ngẩng đầu, không để cho Thanh Dịch thấy vẻ mặt của hắn.
Thừa dịp dũng khí của mình chưa bị mất đi, Diệp Gia nói tiếp: “Ta đã nghĩ rồi, thời gian còn dài, quan hệ của chúng ta rồi sẽ tốt lên, giống như Lâm Lẫm và Tê vậy.”
Bị điểm danh, Lâm Lẫm dẫm mạnh lên chân Tê, y đang cười một cách quỷ dị, “Nghĩ vớ vẩn cái gì thế.”
Thanh Dịch nghe được cam đoan cũng chẳng cao hứng, ngược lại nói: “Cho dù chỉ là an ủi trước khi ta rơi vào trạng thái hôn mê, ta cũng vừa lòng……”
“An ủi cái r*m!” Lời nói bị xuyên tạc khiến Diệp Gia tức giận hét to: “Ông đây vì an ủi mà đem đối tượng từ nữ nhân biến thành nam nhân chắc?”
“Vậy ngươi vì sao vẫn không muốn gần gũi ta?”
Diệp Gia mím môi, hắn ngượng ngùng không được sao? Nhưng thấy Thanh Dịch suy yếu đến mức giọng nói của y cũng có chút vô lực, hắn vẫn tiến lên, cúi người cọ cọ mặt lên mặt Thanh Dịch.
Thực lạnh, nhiệt độ cơ thể của Thanh Dịch vốn thấp, hiện tại lạnh lẽo giống như máu cũng đông lại rồi. Thân thể Diệp Gia như bị hút vào, cảm giác mát lạnh theo chân tay lan tràn đến ngực.
“Ngươi tin ta không?” Thanh Dịch nhẹ giọng hỏi.
Diệp Gia trả lời không chút do dự, “Có.”
“Ta sẽ rất nhanh tỉnh lại, hy vọng khi ta mở mắt có thể thấy ngươi……” Nếu không, ta không biết chính mình sẽ làm ra điều gì nữa. Phần cuối cùng trong câu nói tới miệng rồi Thanh Dịch lại nuốt xuống, y nguyện ý cho mình một cơ hội tin tưởng người này.
Mí mắt Thanh Dịch từ từ khép lại, khi y im lặng giống như một khối ngọc điêu, Diệp Gia mới nhỏ giọng nói: “Ngươi sẽ thấy ta……”
Tiếp đó, Diệp Gia đứng tại chỗ thật lâu, cho tới khi Lâm Lẫm không nhịn được nữa định chuẩn bị vào khuyên bảo hắn, hắn mới dường như không có việc gì mà hơi mỉm cười, theo bọn họ về bộ lạc.
Trong nháy mắt, Lâm Lẫm cơ hồ nghĩ đến Diệp Gia vừa rồi chỉ là làm lấy lệ, nhưng hắn lập tức bác bỏ, Diệp Gia không phải người như vậy.
Trên thực tế, Lâm Lẫm quả thật là hiểu Diệp Gia, Diệp Gia thật là đã tiếp nhận Thanh Dịch, không có Thanh Dịch bộ lạc cũng không có gì thay đổi, lúc đầu Hồng còn hứng thú đàm tiếu tìm chuyện vui, nhưng sự hào hứng của y tới nhanh đi nhanh, nửa tháng sau, cũng chẳng còn ai đề cập đến tên Thanh Dịch nữa.
Một lát sau, Diệp Gia không kiềm chế được, hắn thấp giọng quát: “Xem cái gì mà xem!” Hắn da dày thịt thô, có cái gì đáng xem, ánh mắt Thanh Dịch khiến cho hắn phát run.
Thanh Dịch thở dài, “Bao lâu rồi?” Diệp Gia thoạt nhìn cũng không có gì khác mấy.
“Sáu tháng hai mươi bảy ngày.” Con số rõ ràng này đã khắc vào trong đầu hắn.
Thanh Dịch đang đi giày có chút kinh ngạc, điều này vượt xa khỏi dự đoán của y.
Diệp Gia đem lời nói của Khánh Âm lặp lại cho Thanh Dịch nghe, Thanh Dịch ghi tạc trong lòng, y trở lại bộ lạc thấy Tê nhưng cũng không tỏ vẻ gì, chỉ hơi hơi gật đầu với y, nhưng hai bên đều hiểu rõ nếu Tê có việc cần nhờ Thanh Dịch, nhân tình này Thanh Dịch nhất định sẽ hoàn lại.
Lâm Lẫm nhận được tin tức, liền cao hứng thay cho Diệp Gia, cùng Diệp Hoa đi chuẩn bị đồ ăn cho Thanh Dịch.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]