Nhan Tử Kì xoa xoa bụng đối mặt với thú nhân đại thúc, ngươi còn muốn ta khiêu vũ sao, chẳng lẽ không muốn một chưởng chụp chết nữa mà đổi thành tra tấn đến chết? Dù sao đường nào cũng là chết, không bằng cứ cho ta thoải mái một chút, một chưởng chụp chết ta đi.
Lan Nô Tu Đốn xách Nhan Tử Kì lên, xoay người ra khỏi nhà gỗ, đến khu đất trống bên ngoài, tùy tay ném hắn ngã nhào trên mặt đất. Nhan Tử Kì bị tiêu chảy suốt cả buổi chiều bây giờ hai chân mềm nhũn, bị y ném như vậy liền thuận thế lăn tròn trên mặt đất, trong lòng cũng hạ quyết tâm, tên dã thú này muốn làm thế nào thì làm, dù đánh chết hắn cũng không nhảy là được.
Lan Nô Tu Đốn cũng không để ý đến hắn, tìm một tảng đá ngồi xuống, lấy cây sáo ra bắt đầu thổi, Nhan Tử Kì nghiêng đầu nghe, vẫn là khúc nhạc hôm qua, ngay cả giai điệu hay từng nốt nhạc cũng giống như đúc, không sai chút nào, khúc nhạc này Lan Nô Tu Đốn hẳn là phải thổi qua rất nhiều lần mới có thể thuần thục như vậy. (Sau đó không lâu, Nhan Tử Kì liền phát hiện ra sư tử hổ báo đại thúc chỉ biết thổi duy nhất khúc nhạc này! o(╯□╰)o)
Nhan Tử Kì không đứng dậy khiêu vũ, Lan Nô Tu Đốn cũng không để ý đến hắn, cứ như trời đất này chỉ có y với cây sáo, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm từ từ chìm đắm vào hư không.
Gió đêm rất lớn, từng đợt gào thét thổi qua, thổi trúng hai người làm quần áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-sung/172930/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.