Mặt trời dần ngã về phía tây, màu đỏ rực rỡ chiếu rọi xuyên qua những đám mây, nhuộm màu cho những tòa kiến trúc nguy nga tráng lệ, màu đỏ kia, tiên diễm như màu máu vô cùng quỷ dị, sâu bên trong đình viện, tiếng dã thú gào rống từng đợt, tê tâm liệt phế làm người bên ngoài nghe thấy mà run sợ. Lam Đặc nện bước tiến nặng nề tiến vào chỗ sâu trong đình viện, biểu tình vô cùng bình tĩnh nhưng trong lòng lại không bình tĩnh được chút nào, không chỉ không bình tĩnh ngược lại vô cùng rối loạn! Lan Nô Triết làm oán khí của ông dâng cao thấu trời xanh, nguyên nhân chính là: đại chủ tử cáu kỉnh cũng không tính đi, này ngay cả tiểu chủ tử cũng không phúc hậu phủi tay mặc kệ việc kinh doanh, chuyện gì cũng đổ hết lên người ông, làm ông hết làm cu li lại làm vật hi sinh. Tức thì tức, nhưng chuyện chính sự vẫn không thể chậm trễ được, Lam Đặc chỉ có thể vừa tự an ủi mình vừa đi về phía hành lang, dã thú rống to một tiếng, âm thanh truyền tới tai Lam Đặc làm toàn thân ông nổi lên một tầng da gà. Nghĩ thầm, chủ tử thật sự rất quá đáng, vì cái gì lúc Lý Đức tới y không thả Phổ Tư ra, cứ mỗi lần ông tiến vào Phổ Tư nhất định sẽ xuất hiện, này rốt cuộc là vì cái gì a a a a! Xuyên qua hành lang, một bước vào sân, một dực thú mặt mũi hung tợn vọt về phía ông, Lam Đặc sợ hãi kêu lên một tiếng, chật vật né tránh công kích của dã thú sau đó nhắm thẳng cầu thang mà vọt tới, chờ đến lúc ngã ngồi trên cầu thang ông mới nghiến răng nghiến lợi hung hăng trừng Phổ Tư, sau đó phủi tro bụi trên người, đi tới thư các trên lầu hai. Lan Nô Tu Đốn tựa người ngồi trên sô pha, tay cầm một ly rượu lam sắc, mặt vô biểu tình nhìn ông. Lam Đặc bị y nhìn đến phát sợ, khụ một tiếng nói: “Vương sau khi rời khỏi trang viên Lan gia, đi tới trang viên Khách Lỗ.” Lan Nô Tu Đốn hơi nhíu mi: “Khách Lỗ Hách?” Trong ấm tượng y với người này không có giao tình gì, là một thương nhân, cũng là một chính khách, gặp mặt cũng chỉ gật đầu chào hỏi mà thôi. “Vương tới tìm Khách Lỗ Phi.” Lam Đặc trả lời. “Là tên bị ta bẻ gãy một bàn tay?” Bị bẻ một cánh tay là ấn tượng duy nhất Lan Nô Tu Đốn với người này. Lam Đặc nghĩ thầm, trí nhớ ngươi không thể tốt một chút sao, thế nào cũng chính là một vụ máu chảy đầm đìa làm người ta nhớ rõ a! “Chính là hắn.” “Ngươi nói tiểu tử bị người này bắt đi?” Nghĩ tới cảnh tiểu tử bị một người từng chọc ghẹo hắn bắt đi, Lan Nô Tu Đốn liền ngồi không yên, ly rượu cầm trên tay bị ném qua một bên. “Điều này có thể, trước mắt chỉ là phỏng đoán, ta sẽ phái người đi xác nhận.” Lan Nô Tu Đốn liếc mắt: “Nhanh đi.” Lam Đặc gật đầu, xoay người đi ra ngoài, đi tới cửa lại rụt trở lại: “Chủ tử, phiền ngươi thu Phổ Tư lại đi.” Lan Nô Tu Đốn nhìn ông: “Vì sao?” “Ta là vô tội a, ngươi không thể để nó làm ta bị thương.” Lam Đặc nói ra nỗi đau trong lòng. “Tìm một người suốt nhiều ngày như vậy cũng không tìm ra, ngươi cảm thấy vô tội sao!” Lan Nô Tu Đốn không đồng ý. Quả nhiên là giận chó đánh mèo, Lam Đặc không thể không xuất đòn sát thủ: “Nhưng nếu như ta bị Phổ Tư cắn, ai giúp ngươi tìm Nhan Tử Kì.” Lan Nô Tu Đốn hơi sửng sốt, lúc này mới không tình nguyện mà huýt sáo một tiếng, bên ngoài đình viện lập tức im lặng, Lam Đặc thở nhẹ một hơi, xoay người rời đi. Chờ đem tiểu tử kia tìm về, nhất định phải đem hắn cột lại bên người, một tấc cũng không cho rời đi, Lan Nô Tu Đốn yên lặng thầm quyết định, giương mắt nhìn về phía sắc trời dần u ám ngoài cửa sổ, nội tâm dã thú đại thúc cũng dần dần lắng xuống. Không tiếng động thở dài: tiểu tử, nhớ ngươi……………… Hoàng cung vào sáng sớm nơi nơi im ắng, Niên Vân thân đơn bóng chiếc đi trên hành lang gấp khúc như một mê cung, nhưng điều này không làm khó người đã ở đây lâu năm, Niên Vân quen thuộc đi tới nơi chuyển chỗ, tìm một phi thuyền và người lái, bảo hắn chở mình đến Khách Lỗ gia, tài xế này trước đây cũng từng tiếp xúc với Niên Vân, lần trước cũng là người này đưa cậu tới Khách Lỗ gia, vì thế lần này Niên Vân tới tìm người này cũng không hỏi nhiều, chở Niên Vân thẳng tới Khách Lỗ gia. Tới Khách Lỗ gia, Niên Vân đuổi tài xế đi, một mình tiến vào trang viên, chủ nhân Khách Lỗ gia còn chưa thức giấc, Niên Vân bảo người thông báo một tiếng cho Khách Lỗ Phi, sau đó ngồi chờ ở tiền sảnh, không bao lâu sau nhìn thấy Khách Lỗ Phi còn mặc áo ngủ vội vàng chạy tới, nhìn thấy Niên Vân liền có chút kinh ngạc: “Ngươi tới sớm như vậy có phải Vương có phân phó gì không?” Niên Vân gật đầu, sắc mặt có chút tái nhợt bất quá cậu luôn làm người ta có cảm giác mình quá trắng, nên dù có tái thì người ngoài cũng không để ý. “Vương bảo ta tới đem người đi.” Niên Vân thản nhiên nói. Khách Lỗ Phi rất bất ngờ: “Sao đột ngột lại muốn đem đi.” Lúc trước vương bảo hắn hỗ trợ bắt người, cơ hội để hắn biểu hiện rốt cuộc cũng tới, hơn nữa Lan Nô Tu Đốn còn có mối thù bẻ tay, hắn cũng có thể thừa dịp này mà giải tỏa cơn tức. Nhưng hắn quá xem nhẹ chấp nhất của Lan Nô Tu Đốn với tiểu sủng này, cư nhiên giới nghiêm toàn bộ Nạp Tây, làm hắn muốn ra ngoài cũng không dám, cả ngày ở trong nhà chờ đợi vương hạ lệnh, hôm qua không hiểu sao vương lại tới đây một chuyến, sau đó hôm nay lại bất ngờ bảo Niên Vân tới đây đem người đi, Khách Lỗ Phi hắn tuy là chỉ là hỗ trợ nhưng cũng không đến mức bị coi khinh đến cỡ này đi. “Có tín vật không?” Nếu dễ dàng để người bị mang đi như vậy, kia không phải trận này hắn ra quân vô ích sao! “Bắt người là chuyện bí mật, ngươi còn muốn nói toạt ra cho tất cả mọi người biết à.” Niên Vân liếc mắt xem thường: “Mau đem người ra, để vương sốt ruột đối với ta hay ngươi cũng không phải việc tốt, yên tâm đi, việc này ngươi làm tốt lắm, vương nhất định sẽ ban thưởng.” Khách Lỗ Phi nửa tin nửa ngờ. Niên Vân thấy hắn có vẻ không tín nhiệm, không thể không nói thêm: “Vương bảo ta hiện tại đến đem người đi là vì giúp ngươi, Lan gia phỏng chừng đã biết ngươi bắt người, rất nhanh sẽ có người tới tìm, ngươi biết đấy, ngay cả vương còn phải kiêng kị Lan Nô Tu Đốn ba phần, đến lúc đó xảy ra chuyện gì vương cũng không đảm bảo có thể bảo vệ ngươi.” Cân nhắc một chút, Khách Lỗ Phi cuối cùng vẫn dắt Nhan Tử Kì ra. Nhan Tử Kì còn đang trong mộng đẹp được gặp lại Lan Nô Tu Đốn, lại đột nhiên bị đánh thức, sau đó bị Khách Lỗ Phi mang ra khỏi phòng nhỏ, chờ đến khi nhìn cảnh sắc sáng ngời bên ngoài, Nhan Tử Kì nhất thời không thể thích ứng mà nheo mắt lại. “Đi theo ta.” Niên Vân nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của Nhan Tử Kì, nhẹ giọng nói một câu như vậy. Nhan Tử Kì nhìn thấy là Niên Vân, tâm tình vốn đang vui sướng trong nháy mắt nguội lạnh, nghĩ thầm, tên nhãi Niên Vân này cũng không tốt lành gì, đi chung với tên này thà bị nhốt trong phòng nhỏ còn hơn. “Không đi.” Nhan Tử Kì tìm một cái ghế dựa ngồi xuống, quyết định không đi. Niên Vân cười lạnh, ánh mắt âm u nhìn hắn. “Đi hay không không phải do ngươi quyết định.” Khách Lỗ Phi hung hăng xách Nhan Tử Kì lên ném từ trên ghế xuống. Nhan Tử Kì bị ném xuống đất, đau đến nhăn mặt: “Được, hổ lạc bình dương bị khuyển khi, đi thì đi.” Là đại trượng phu co được dãn được, chờ ta quay về để dã thú đại thúc nhà ta chỉnh chết các ngươi! (ngươi như vậy mà là đại trượng phu sao! ! ORZ…….) Niên Vân cự tuyệt Khách Lỗ Khắc cho người đưa tiễn, mang Nhan Tử Kì một đường ra ngoài. Chờ đến khi rời khỏi Khách Lỗ gia, Nhan Tử Kì nhìn bóng dáng đơn bạc đi phía trước, không khỏi cảm thấy nghi hoặc, Niên Vân này cũng quá dễ dãi đi, chỉ tới một mình? So với thú nhân, cơ thể hắn gầy yếu rất nhiều, nhưng so với Niên Vân, chính mình mạnh khỏe hơn, Niên Vân không sợ hắn đánh người rồi chạy trốn sao? Hai người im lặng đi một đoạn đường, Nhan Tử Kì rốt cuộc nhịn không được: “Này, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Niên Vân quay đầu lại, biểu tình trong trẻo nhưng lạnh lùng, thần sắc này làm Nhan Tử Kì nhớ tới lần đầu tiên mình nhìn thấy Niên Vân, khi đó cậu ta bị lá cây cắn xuất huyết nhưng vẫn thản nhiên như vậy, thờ ơ như vậy. “Niên Vân, nếu đánh nhau, ngươi đánh không lại ta.” Trong tình huống một chọi một, phần thắng của hắn khá lớn. Niên Vân nhếch môi, giống như đang cười: “Ta không muốn đánh với ngươi, ngươi đi đi.” Nghe thấy đối phương dễ dàng thả mình đi, Nhan Tử Kì chấn kinh, trợn mắt há hốc nhìn Niên Vân, hắn nghĩ Niên Vân đứng cùng một bên với Lý Đức nên luôn xem cậu ta là địch nhân, hôm nay địch nhân lại tùy tiện thả mình đi, trong nhất thời Nhan Tử Kì quả thực không thể thích ứng. “Các ngươi thiên tân vạn khổ tìm cơ hội bắt ta tới, hôm nay lại thả ta đi?” “Thế nào, chẳng lẽ ngươi bị nhốt tới nghiện? Thả ngươi đi không tốt sao?” Niên Vân cười lạnh. Nhan Tử Kì đau đầu: “Quên đi, không thể nói chuyện với ngươi, bất quá dù ngươi thả ta, ta cũng sẽ không cảm kích.” Niên Vân nhìn hắn: “Lý Đức chuẩn bị hôm nay sẽ phái người tống xuất ngươi khỏi Nạp Tây, mục tiêu là vương quốc hoang vu.” Nhan Tử Kì không biết vương quốc hoang vu ở đâu, bất quá nghe cái tên cũng biết không phải nơi tốt lành: “Hắn tống xuất ta đi, ngươi phải cao hứng mới đúng sao ngược lại lại chạy tới thả ta.” “Bởi vì đi cùng ngươi còn có ta.” Cừ thật, hóa ra là tự cứu mình, khó trách cậu ta đột nhiên tốt bụng như vậy! Nhan Tử Kì hiểu rõ gật gật đầu: “Ngươi chạy tới cứu ta, kỳ thật là hi vọng ta có thể bảo vệ ngươi không chết đi.” Niên Vân mím môi, tuy rằng không nguyện ý thừa nhận, nhưng đó lại là sự thật, hơn nữa nếu như cậu không đoán sai, Lan Nô Tu Đốn đã biết vị trí Nhan Tử Kì, vì thế Lý Đức mới khẩn cấp muốn đem người đi như vậy, chính mình sáng sớm nay chạy tới cứu người, thật ra cũng chỉ là thuận nước giong thuyền mà thôi. Biết được con ách chủ bài nằm trong tay mình, Nhan Tử Kì nhanh chóng hóa bị động thành chủ động, cười nói: “Nói như vậy, ngược lại là ngươi có việc cầu ta.” Niên Vân đứng im, không thừa nhận cũng không phủ nhận. Tìm một tảng đá ngồi xuống, Nhan Tử Kì hướng Niên Vân vẫy tay: “Đến bên này ngồi một chút, chúng ta hảo hảo tâm sự.” Thần sắc Niên Vân có chút không vui nhưng vẫn chậm rãi đi tới, đứng bên cạnh Nhan Tử Kì chứ không ngồi xuống. “Ngươi làm thế nào biết Lý Đức muốn đưa chúng ta đi?” Nhan Tử Kì trong hoàn cảnh gấp gáp này vẫn ung dung, dường như hắn đã chuẩn bị rất nhiều nghi vấn để hỏi. “Nghe lén.” “Ngươi tới cứu ta như vậy không sợ Lý Đức bắt trở về sao?” Nhan Tử Kì suy nghĩ một chút, cảm thấy Niên Vân hẳn không ngu ngốc như vậy. “Chỉ cần Lan Nô Tu Đốn không truy cứu, ta có biện pháp làm Lý Đức không tìm ra ta.” Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Niên Vân, Nhan Tử Kì đột nhiên cảm thấy cậu ta kỳ thật thực đáng thương, bị bắt tới Nạp Tây thành nhân sủng, tuy thân phận chủ tử rất hiển hách nhưng cũng phải đi qua một chặn đường nhấp nhô, đầu tiên là theo Lan Nô Tu Đốn, sau đó lại cùng Lý Đức, hiện tại lại không thể không rời đi Lý Đức, một mình tự nghĩ biện pháp sinh tồn. “Niên Vân, tuy rằng đã theo Lý Đức nhưng người ngươi thích vẫn là dã thú đại thúc đi.” Niên Vân nghiêng đầu nhìn hắn, vẻ mặt mờ mịt: “Dã thú đại thúc?” “Chính là Lan Nô Tu Đốn.” Nhan Tử Kì xấu hổ giải thích, nghĩ thầm, chính mình cứ thường xuyên gọi Lan Nô Tu Đốn là dã thú đại thúc chứ kỳ thật bộ dáng y một chút cũng không lão, chính là gọi như vậy rất dễ nghe, giờ cũng khó mà thay đổi. Niên Vân nghe thấy tên Lan Nô Tu Đốn, đột nhiên nhợt nhạt cười, sau đó bất đắc dĩ nói: “Thích thì được gì, trong mắt y ta không là gì, chính là người khác muốn y có thể tặng làm lễ vật mà thôi.” Niên Vân nói tới đây, ánh mắt nhìn Nhan Tử Kì chợt trở nên hung ác, chỉ nghe cậu ta thấp giọng nói: “Nhan Tử Kì, cho tới nay ta chỉ hận không thể làm ngươi chết đi.” Nhan Tử Kì rùng mình một cái: “Đừng, ta chết thì ai giúp ngươi cầu tình.” Niên Vân thở dài, lại vặn vẹo nghiêm mặt mỉm cười: “Đúng vậy, vì thế cho dù ta có hận ngươi thì ngươi cũng không thể chết.” “Kỳ thật Lan Nô Tu Đốn vẫn rất quan tâm ngươi nha, lúc trước không phải y thường xuyên hỏi thăm tin tức của ngươi sao?” Không biết vì cái gì, nhìn bộ mặt bi ai của cậu ta, Nhan Tử Kì nhịn không được mà mềm lòng. Niên Vân sửng sốt một chút: “Ngươi ghen sao?” “Ta vì cái gì phải ăn chút dấm chua của ngươi.” Nhan Tử Kì phản đối, kia đã là chuyện rất lâu trước kia, khi đó hắn còn chưa có ý tứ gì với dã thú đại thúc. “y hỏi thăm chỉ là tình huống sức khỏe của ta mà thôi, dù sao chuyện ta phẫu thuật cũng là do y quyết định.” “Giải phẫu gì?” Nhan Tử Kì tò mò hỏi. Niên Vân lắc đầu: “Ta cũng không hiểu, chỉ biết là sau khi giải phẫu, ta có thể bảo trì dung mạo này, lão hóa cũng chậm hơn, lúc đó kỹ thuật còn chưa hoàn thiện nên ta làm loại phẫu thuật này là khá mạo hiểm.” Nhan Tử Kì gật gật đầu, đột nhiên nghĩ tới, Niên Vân sau khi phẫu thuật có thể kéo dài tuổi thọ, kia không phải hắn cũng có thể làm như vậy nha, thế không phải có thể ở cùng Lan Nô Tu Đốn rất lâu hay sao! Chủ ý này không tồi, trở về phải hảo hảo nói chuyện với dã thú đại thúc mới được. Niên Vân nhìn Nhan Tử Kì cứ hỏi không dứt không thể không ngăn cản: “Ngươi không nghĩ cách rời đi sao? Nếu vương phát hiện ra nhất định sẽ phái người đuổi theo.” Nhan Tử Kì lúc này mới vỗ đầu đứng lên: “Thiếu chút nữa đã quên đại sự, mau đi thôi, mau chạy khỏi nơi này.” Mới đi được vài bước, Nhan Tử Kì lại bối rối: “Niên Vân, ngươi biết hướng nào đi trang viên Lan gia không?” Niên Vân liếc mắt xem thường, từ túi tiền lấy ra một cái máy liên lạc đưa cho hắn: “Ngươi gọi người tới đón, ta phải đi trước.” “Ngươi không theo ta trở về sao?” Nhan Tử Kì bất ngờ nhìn cậu, hắn nghĩ Niên Vân sẽ dựa vào hắn, nhờ hắn bảo vệ. “Chỉ cần Lan gia không tìm ta gây phiền toái, ta sẽ an toàn.” Niên Vân kéo mũ áo choàng trùm lên, xoay người ly khai. Nhan Tử Kì vội vàng vươn tay kéo cậu lại: “Này này này, ta không biết dùng máy liên lạc.” Niên Vân bất đắc dĩ, không thể hiểu nỗi một người như vậy sao có thể được Lan Nô Tu Đốn coi trọng như vậy? Suy nghĩ xong cậu cuối cùng vẫn bước tới cầm lấy máy liên lạc nhấn một chút xong đưa cho hắn: “Ta kết nối với Lan gia trang viên rồi, ngươi tự mình nói đi.” Nhìn thấy Niên Vân lại rời đi, lần này Nhan Tử Kì cũng không ngăn cản mà luống cuống tay chân nói chuyện qua máy liên lạc. Tuy có chút kỳ quái nhưng dù sao thì hắn cuối cùng cũng có thể về nhà, có thể gặp lại Lan Nô Tu Đốn! Con mẹ nó thực thích a…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]