Lan Nô Tu Đốn ngồi dựa vào ghế, không kiên nhẫn nghe Lam Đặc đang lặp đi lặp lại những chuyện vụn vặt, với mớ kinh nghiệm nhiều năm ở chung với người này, y dám chắc Lam Đặc cố tình dùng những chuyện loạn thất bát tao này để phiền chết y, một người keo kiệt lại độc đoán như Lam Đặc làm sao cam tâm ôm phiền muộn một mình? Nhất định phải tìm một người ôm phiền chung với ông.
Vì vậy, đừng thấy Lan Nô Tu Đốn là một nhân vật khó lường ai ai cũng e sợ, hiếm ai biết được, cả ngày y bị đại quản gia bắt nạt gần chết, tức giận mà lại không dám nói gì?
“Lam Đặc, chuyện này ngươi đã nói hai lần rồi.” Đề phòng chính mình nghe tới muốn nôn, Lan Nô Tu Đốn lười biếng mở miệng nhắc nhở vị quản gia của mình.
“Phải không?” Lam Đặc nhíu mày, bình thản nói tiếp: “Ta sợ ngươi có bệnh hay quên, nên nói nhiều một chút cho ngươi nhớ kỹ.”
“Ba” một tiếng, một cây bút gãy nát trong tay Lan Nô Tu Đốn, y vất tàn tích vỡ nát của cây bút sang bên cạnh, thích thú hỏi: “Lam Đặc, dạo này tâm tình không được tốt sao?”
Lam Đặc liếc nhìn y một cái, ngoài cười nhưng trong không cười trả lời: “Chủ tử, gần đây tâm tình tốt lắm sao?”
Bị đối phương hỏi ngược lại như vậy, trong đầu Lan Nô Tu Đốn liền xuất hiện hình ảnh của tiểu tử kia, cảm giác sinh lực tràn trề, càng trêu đùa tiểu tử kia càng nhìn thấy thuận mắt, đặc biệt khi có hắn bên cạnh chính mình lại ngủ rất ngon.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-sung/1632896/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.