Yến Tri An mất nửa ngày ở đồn cảnh sát mới bảo lãnh được tên phiền phức này ra ngoài, nhưng tên nhóc vẫn cứng đầu nhìn cô.
Yến Tri An lạnh lùng cười nhạo, không khách khí mà đạp cậu một cái.
Đoạn Gia Lạc lảo đảo hai bước, bị bạn học giữ hai bên, nhưng còn vung tay đẩy bạn học ra, tức giận nhìn Yến Tri An.
“Không muốn đến thì không ai bắt chị đến.”
“Hừ, sao, vào đồn cảnh sát rồi còn cho là mình ngầu lắm à?”
“Không phải việc của chị.”
“Đoạn Gia Lạc, lần cuối cùng, chị nhắc em, em lo mà ngoan ngoãn học hành, nếu còn gây chuyện nữa chị cũng không ngại phế hai cái chân gây chuyện này của em đâu, đây là lời cảnh cáo.”
Hơi thở lạnh lùng, khí thế mạnh mẽ của Yến Tri An không biết có làm cho Đoạn Gia Lạc sợ hay không, nhưng đã làm cho hai bạn học run rẩy, nhìn thấy anh em mình còn muốn cãi lại, một người kéo, một người lôi, bịt miệng Đoạn Gia Lạc không cho nói.
Nam sinh hơi béo cẩn thận mở miệng: “Chị Đoạn, xin lỗi chị, chúng em đảm bảo lần sau nhất định sẽ không gây chuyện nữa, lần này cũng không phải do thằng Đoạn đánh người trước, đều là bọn… người uống nhiều nên tìm chuyện.”
Yến Tri An nén giận, lời nói trở nên nhẹ nhàng hơn với bạn của cậu: “Ừm, cảm ơn các em đã gọi điện cho chị, chăm sóc Đoạn Gia Lạc giúp chị, hôm nay hơi muộn rồi, các em còn về được trường không?”
Hai người gật đầu điên cuồng: “Được được, giờ này vẫn vào được ký túc xá.”
“Được, chị đưa mọi người về trường.”
“Không cần không cần, chúng em tự mình gọi xe về là được rồi, chị Đoạn chị cũng vất vả rồi.”
Yến Tri An đang chuẩn bị nói cô đi lấy xe, điện thoại reo lên.
Cuộc gọi đến từ một số lạ, reo hai tiếng cô bấm nghe, nghe thấy bên kia truyền đến giọng hơi lo lắng:
“Tri An à, bác có làm phiền cháu không?”
Yến Tri An: “Bác gái Quý?”
“Là bác là bác, Tri An đang bận không, xin lỗi giờ này rồi còn làm phiền cháu.”
“Không sao ạ, bác gái có chuyện gì?”
Mẹ Quý ở bên kia đang cố kiềm chế sự lo lắng: “Cháu có thể đến nhà bác một chuyến được không?”
Yến Tri An tức thì nghĩ đến Quý Thanh Lâm: “Bác gái Quý, Thanh Lâm có chuyện gì ạ? Bây giờ cháu qua ngay.”
“Ôi ôi, được, cháu đi đường cẩn thận, Thanh Lâm không có chuyện gì to tát, cháu qua xem thử thằng bé là được.”
Yến Tri An cúp máy, xin lỗi nhìn hai người nói: “Xin lỗi, tạm thời chị có chút việc, chị gọi xe cho các em nhé?”
“Chị có việc bận thì đi đi ạ, chúng em tự về được.”
“Đúng đúng đúng.”
Yến Tri An vẫn kiên quyết gọi xe cho hai người, kéo Đoạn Gia Lạc đi.
Trong lòng cô lo lắng Quý Thanh Lâm, không có ý định giáo huấn cậu, cả đường lạnh như băng, Đoạn Gia Lạc cũng không dám gây chuyện, rốt cuộc đối với người chị giữa chừng nhảy ra này, từ nhỏ cậu đã hiểu rõ sự tàn nhẫn của cô.
Yến Tri An cả đường vội vã lái xe, thậm chí ở đoạn đường vắng người còn vượt hai cái đèn đỏ, vẫn mất một tiếng đồng hồ mới đến nhà họ Quý.
Dẫn theo Đoạn Gia Lạc, cách cửa lớn còn một đoạn đường, Yến Tri An liền nhìn thấy mẹ Quý đứng ở cửa đi đi lại lại, lúc nhìn thấy cô thì vội vàng đi lên đón.
Mẹ Quý: “Tri An, cháu đến rồi, Thanh Lâm tự khóa mình trong phòng, bác không có cách nào mới tìm cháu.”
“Không sao ạ, cháu cũng rất lo lắng Thanh Lâm. Bác gái biết lý do là gì không ạ?”
Mẹ Quý lắc đầu: “Chiều về liền trực tiếp vào phòng, sau đó không ra nữa, bác gọi ra ăn cơm cũng không mở cửa.”
Nếu là người bình thường thì họ cũng không lo lắng nhiều đến thế, không ăn sẽ đói, nhưng cơ thể của Quý Thanh Lâm thì khác, tinh tế nuôi dưỡng, dồ ăn vốn có thể ăn cũng không nhiều, một bữa không ăn, là sẽ có khả năng vào bệnh viện.
“Được ạ, bác gái đừng lo, cháu đi xem thử anh ấy.”
Đi đến cửa, Yến Trí An đứng lại, buông Đoạn Gia Lạc ra, lạnh giọng nói: “Đứng ở cửa, đừng nghĩ đến chuyện đi mất, chờ chị.”
Đoạn Gia Lạc từ khi vào khuôn viên này thì rất kinh ngạc, không phải cậu chưa từng thấy thế giới, cậu từng thấy thế giới rồi, cũng khó mà nhìn thấy khuôn viên như thế này, lại là nơi ở cá nhân.
Mẹ Quý lo lắng giờ mới chú ý đến bên cạnh Yến Tri An còn theo một người, dò hỏi: “Cậu bé này là?”
“Em trai cháu, bác gái Quý không cần khách sáo, để nó đứng ở cửa là được, cháu đi xem Thanh Lâm.”
Mẹ Quý: “Ôi, được, để bác đón tiếp cậu ấy.”
Yến Tri An vội vàng lên tầng, mẹ Quý không thể thật sự để người ta đứng ở đây, dẫn người vào nhà, kêu người mang bánh ngọt và trà nước lên.
Yến Tri An đến rồi, mẹ Quý cũng không còn lo lắng nữa, trực tiếp trò chuyện với Đoạn Gia Lạc.
Đoạn Gia Lạc cứng đầu theo sau Yến Tri An, lúc này cũng phải cẩn thận.
Hai người mở ra chế độ một hỏi một đáp, nói chuyện cũng tính là trôi chảy.
Tầng trên Yến Tri An lại không thuận lợi như vậy, cô gõ cửa một lúc, cũng không nhận được một chút hồi âm, nhưng mẹ Quý sớm có chuẩn bị, khi cô lên đã lén đưa chìa khóa dự phòng cho cô.
Cửa bị mở ra, trong phòng tối đen, Yến Tri An mò mẫm mở đèn liền nhìn thấy trên giường nhẹ nhàng lồi lên một đống, người nổi giận đang tự mình ẩn trong chăn, bày tỏ có là ai cũng không muốn quan tâm.
Quý Thanh Lâm trong lòng chua xót, bắt đầu từ lúc chiều sau cuộc điện thoại đột ngột kia của Yến Tri An, tâm trạng anh liền trở nên không tốt, nhưng anh biết tâm trạng mình không nên như thế.
Nhưng liên tục năm sáu tiếng, Yến Tri An cũng không tìm anh, khi nghĩ đến cuộc điện thoại đó lờ mờ truyền đến giọng nam sinh, khiến anh không kiềm chế được mà nghĩ linh tinh.
Yến Tri An đi đến bên giường, ngồi xuống, dù Quý Thanh Lâm không nhìn thấy, vẫn kèm theo biểu cảm cũng đặc biệt dịu dàng: “Tiểu Thư Sinh, sao lại giận dỗi vậy?”
“Tiểu Thư Sinh, dậy ăn tối đi được không?”
“Tiểu Thư Sinh, sao lại không để ý đến tôi vậy?”
“Có phải là tôi làm cho anh giận rồi không, Tiểu Thư Sinh cứ nói ra đi, tôi chắc chắn sẽ nhận lỗi.”
“Thật sự không để ý tôi sao?”
Người vùi mình trong chăn không có chút động tĩnh, hệt như cô đang nói chuyện với không khí vậy.
Yến Tri An nhìn một lúc, làm một chút tiếng động, nhìn người tự xem mình là không khí, nói: “Xem ra Tiểu Thư Sinh không muốn gặp tôi rồi, vậy tôi đi nhé?”
Người trên giường cuối cùng cũng có một chút phản ứng, nhưng cũng chỉ là động một chút.
Yến Tri An: “Tôi thật sự đi đây.”
Mở miệng nói câu đầu tiên: “Cô đi đi.”
Anh siết chặt giọng, nghẹn ngào.
Yến Tri An liền mềm lòng, hối hận vì ép người như thế.
“Tôi sai rồi tôi sai rồi, không đi không đi có được không.”
Quý Thanh Lâm trốn trong chăn, lại không muốn để ý đến người kia.
Chậc, quỷ yếu ớt.
Yến Tri An miễn cưỡng lắc đầu, đứng dậy nghiêng ngồi lên giường, kéo chăn ra, cũng do lo lắng anh tự làm mình khó thở.
Sức của Quý Thanh Lâm không bằng Yến Tri An, tốn một chút sức, chăn bị kéo mở, không còn chăn che giấu, anh ôm bản thân thành một cục, bịt miệng.
Yến Tri An cúi đầu, bò đến bên anh, ở tai bên nhẹ nhàng dỗ: “Nói với tôi là tôi làm sai chỗ nào được không, anh giận tôi cũng đừng làm bản thân bị thương.”
“Tiểu Thư Sinh?” Yến Tri An gọi anh.
Không thấy được mặt, dỗ dành nửa ngày cũng không có hiệu quả, Yến Tri An có chút lo lắng, cô cứng rắn xoay đầu Quý Thanh Lâm qua: “Anh cố tình muốn làm thế này để giận tôi à?”
Một chút bất đắc dĩ, một chút khó chịu.
Quý Thanh Lâm trợn to mắt, Yến Tri An đang giận, đang giận anh, đủ loại cảm xúc trào dâng, khiến anh khổ sở vô cùng.
Nước mắt chảy xuống từ hốc mắt đỏ bừng, tí tách rơi xuống đôi tay đang đặt bên cằm anh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]