Edit: Thanh Từ
Beta: Amin, Maria
–
Mẹ Quý không nghe thấy câu trả lời của Yến Tri An, chỉ thấy Yến Tri An vẫn giữ nguyên tư thế cũ, ngồi ở chỗ đó, không nhìn ra cảm xúc gì.
Yến Tri An im lặng rất lâu, đột nhiên mở lời:
“Nếu như bác không được bế con của Quý Thanh Lâm thì bác sẽ làm gì ạ?”
Mẹ Quý suy nghĩ một lúc mới hiểu ra, nhưng có điều bà cũng không để ý vấn đề này.
“Bác chỉ mong thằng bé được sống vui vẻ.”
Người nhà họ Quý chỉ mong Quý Thanh Lâm khỏe mạnh, vui vẻ.
Trước đây họ luôn lo lắng rằng Quý Thanh Lâm sẽ cô độc đến hết đời, bây giờ cuối cùng anh cũng có người mà mình thích, bọn họ sẽ không đòi hỏi gì hơn.
Yến Tri An cười nhẹ, nói: “Cháu chưa từng nghĩ sẽ làm tổn thương anh ấy.”
Mẹ Quý thở phào nhẹ nhõm.
Yến Tri An lại đến phòng bệnh của Quý Thanh Lâm, chưa đến cửa đã thấy quản gia, nhưng lần này ông ấy không ngăn cản cô nữa.
“Cô Yến.”
“Người ngủ chưa?”
“Vẫn chưa ạ.”
Yến Tri An gật đầu, đi vào trong thì thấy Quý Thanh Lâm đang nhắm chặt hai mắt, mím môi, để lộ đôi tay đang đan chéo để trên bụng, có lẽ là vừa truyền xong, mu bàn tay vẫn còn dán băng gạc, nhìn như đang ngủ.
Yến Tri An đến gần giường bệnh, ngồi ở ghế chăm sóc cạnh giường.
Sắc mặt anh đã tốt hơn nhiều so với ngày đầu tiên, cô cứ thế nhìn anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-sinh-vua-manh-mai-vua-cao-quy/3392570/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.