Ngay tại ngày thứ tư sau khi sự kiện diệt trùng xảy ra, tiểu viện yên lặng lại nghênh đón vị khách nhân đầu tiên từ bên ngoài tới.
“Kì Tư!” “Mặc Ngôn!” Hai hài tử ôm chầm lấy nhau, kích động gọi tên đối phương.
Thật lâu sau mới lưu luyến buông ra.
“Kì Tư, sao rồi? Lần đi xa này có thu hoạch gì không?” Kéo Vương Kì Tư đi vào bàn đá dưới bóng cây. Bưng lên một ấm trà, bộ dáng giống như một tiểu chủ nhân.
Vương Kì Tư rất giống Quân Mặc Vũ, nhìn qua đều rất giống nữ hài tử, nhưng tính nết của Kì Tư tuyệt đối là hiếu thắng hơn Quân Mặc Vũ.
Cẩn thận quan sát vị bằng hữu nhiều năm không thấy, Vương Kì Tư kinh ngạc phát hiện Quân Mặc Ngôn hình như thay đổi rất nhiều.
“Mặc Ngôn, trong thời gian ta đi vắng, ngươi đã xảy ra chuyện gì sao?”
Nha! Một người thật mẫn cảm a!
Phiêu đãng bên người Mặc Ngôn, cũng dùng một ánh mắt chăm chú đánh giá Kì Tư, Vị Ương hơi hơi giật mình một phen.
Quân Mặc Ngôn trộm nhìn qua Vị Ương, rồi sau đó lộ ra một nụ cười ôn hòa.
“Ân, ta gặp một người. Hắn dạy ta rất nhiều thứ.”
“Ân? Người này có gốc gác trong sạch sao? Ngươi vẫn ở mãi trong tiểu viện, đối với ngoại nhân phải thêm một phần phòng bị a!” Sự quan tâm của Kì Tư đối với Quân Mặc Ngôn là xuất phát từ nội tâm.
Vừa lòng gật gật đầu, Vị Ương xác định tương lai hài tử này có thể trở thành một thể lực dưới tay Quân Mặc Ngôn.
“Một hài tử không tồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-sinh-vi-quan-luu/197160/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.