“Nhưng ta cũng rất tức giận, dù sao hắn đã dấu ta những nửa năm.” Quân Mặc Ngôn nói tới chuyện này vẫn còn buồn bực. Vì sao trước kia tiên sinh lại cố chấp như thế a?
Không chút lịch sự liếc nhìn người nào đó. Sự đấu tranh tư tưởng trong lòng y, hắn tuyệt đối không biết. Y không phải là vì tốt cho hắn sao?
Vị Ương nhìn thẳng về phía Quân Mặc Vũ. Một chút hổ thẹn từ đáy lòng toát ra.
Có đúng là khi còn người ta già đi, sẽ luôn trở nên hiền lành, sự ngoan độc năm xưa cũng không còn nữa?
“Chuyện gì?” Bị y nhìn chằm chằm khiến cả người khó chịu, Quân Mặc Vũ nhịn không được mở miệng.
“Xin lỗi, trước kia là ta hại ngươi rơi xuống hồ.”
Quân Mặc Vũ nghe vậy không khỏi sửng sốt, tâm tư xoay chuyển trăm lần. Nhưng cuối cùng lại chỉ mỉm cười: “Cảm tạ!”
Cảm tạ sự mưu hại của ngươi! Cảm tạ ngươi đã ngăn trở! Nếu ngươi không làm thế, sẽ không có Tam ca và ta của hôm nay?!
Viền mắt có chút nóng lên, Vị Ương ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Quân Mặc Ngôn.
Trong mắt người kia vĩnh viễn đều là tình ý và dung túng không hề che dấu.
Trước kia, sao chính mình lại không sớm phát hiện ra?
Dựa sát vào trong ngực hắn, Vị Ương nở nụ cười.
Quân Mặc Ngôn sờ sờ mái tóc y, mỉm cười nhìn mọi người rồi khoát khoát tay, ý bảo bọn họ ly khai.
Quân Vô Song bày ra mấy khuôn mặt quái dị, ý nói ‘Xấu hổ, xấu hổ, ở hoa tiền nguyệt hạ (trước hoa, dưới trăng, ý nói lãng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-sinh-vi-quan-luu/1352999/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.