Phương Đông xa xôi bị bao phủ bởi một màn sương mù dày đặc, ánh mặt trời màu vàng nhạt như ẩn như hiện, thỉnh thoảng mới lóe ra một tia nắng sớm.
Trong chủ phòng của Thanh Phong viện.
Hai hàng lông mày vốn nhăn chặt của người nằm trên giường lúc này cũng đã buông ra, hô hấp bình ổn, khuôn mặt hồng hào, mái tóc đen thùi như thác nước chảy xuống phía dưới. Nhìn qua giống y như một bức mĩ nam tử thụy mĩ đồ!
Người ngồi bên giường cẩn thận dùng khăn mặt ẩm lau vầng trán của nam tử.
“Sao rồi?” Đại môn bị đẩy ra, một nam tử dáng người thon dài yên lặng tiến vào trong phòng.
“Như lời ngài nói, đã không sốt nữa.” Mặc Tâm đạm đạm nhất tiếu, hơi hơi hạ thấp người chào hỏi.
“Đều ngủ bốn ngày rồi, thực sự là đầu heo! Lại trư!”(heo lười)
Mặc Tâm nghe vậy cũng chỉ lộ ra nụ cười nhàn nhạt, miệng Vương Kì Tư tuy rằng vẫn không buông tha, nhưng vành mắt thâm quầng lại nói rõ một sự thật khác.
“Tiên sinh! Tiên sinh! Đừng đi đừng bỏ lại Mặc Ngôn đừng……..” Người nằm trên giường lại bắt đầu lặp lại những việc mà mấy ngày nay hắn vẫn làm – nói mớ!
Cau lại mày kiếm, Vương Kì Tư ngưng mày trầm tư, im lặng không nói. Một lúc lâu sau mới nhỏ giọng hỏi: “Số lần có tăng không?”
Mặc Tâm bất đắc dĩ gật đầu: “Nhiều hơn hôm qua mười lần!”
“Mấy ngày nay, có cảm thấy điều gì dị thường không? Ví dụ như bị người nhìn trộm?”
Mặc Tâm đối với điều này cũng không thể giải thích nổi, theo lý thuyết,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-sinh-vi-quan-luu/1352987/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.