Cho nên, khi Quân Mặc Vũ bị ánh nắng ấm áp chiếu đến tỉnh lại, rồi hưng trí bừng bừng đi tới dưới bóng cây ngô đồng, Quân Mặc Ngôn đang ăn điểm tâm.
Cháo trắng, củ cải muối, chà bông. So với trước kia, bữa điểm tâm này đích xác đã tốt hơn rất nhiều, nhưng với giá trị con người hiện tại của Quân Mặc Ngôn lại vẫn có chút keo kiệt.
Mặc Vũ được Mặc Tâm hầu hạ rửa mặt chải đầu xong, vừa mới ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm, ánh mắt nhạy bén phát hiện bàn tay bị bạch bố vây quanh kia của Quân Mặc Ngôn, hai hàng lông mày nhất thời buộc chặt lại.
“Vì sao?”
Trước kia là mềm mại nhút nhát, cho nên lời nói ra cần phải sắp xếp lại mới rõ ràng một chút. Hiện tại nói thẳng, vì vậy lời nói cũng cần sửa đổi.
Bất quá Quân Mặc Ngôn đã quen với cách nói của hắn, nếu là người khác nhất định sẽ nổi giận một phen.
Nở nụ cười trấn an, Quân Mặc Ngôn thấp giọng giải thích: “Không có việc gì, chẳng qua là không cẩn thận dùng lực quá mức mà thôi. Ngủ đủ rồi sao?”
Mặc Vũ không hài lòng với đáp án đó vẫn nhìn chằm chằm vào Quân Mặc Ngôn còn đang cười đến ôn nhu kia.
“Thật sự không có việc gì. Không cần lo lắng, chính là vết thương nhỏ mà thôi. Ngày mốt có thể tháo vải bố.” Không thèm để ý phất phất tay, Quân Mặc Ngôn buông bát khoái(đũa).
Mặc Tâm lập tức đưa lên Vân Vụ trà, thói quen uống trà này là mấy năm nay mới bắt đầu.
Cúi đầu nhấp mấy ngụm, chờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-sinh-vi-quan-luu/1352978/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.