Mặc Tâm ly khai, trong phòng liền trở nên vô cùng yên tĩnh.
Vị Ương đột nhiên có chút ác ý lại hứng thú nghĩ, nếu bây giờ cây châm rơi xuống mặt đất, liệu có phát ra tiếng vang rất lớn không?
Ngay từ đầu y liền không có nhiều hảo cảm với hai tiểu quỷ này, hiện tại nhìn Mặc Vũ nửa chết nửa sống, trong lòng cũng không có nhiều cảm xúc.
Sắc trời bên ngoài càng ngày càng tối, người gõ mõ cầm canh đi qua bên ngoài, thanh âm mơ hồ truyền đến làm y biết bây giờ là canh một.
Vươn mình một cái, học theo bộ dáng của phật di lặc cười nằm ra giữa không trung.
“Tam Nhi.”
“Ân?” Sờ sờ trán Quân Mặc Vũ.
Ân, tốt lắm, không phát sốt.
“Nhìn đến ngươi chiếu cố hắn như thế, làm cho ta nhớ lại lúc trước khi ngươi bị bệnh nga!”
Quân Mặc Ngôn ngồi thẳng dậy, ánh mắt mang theo nồng đậm tình yêu nhìn về phía Vị Ương: “Lúc đó tiên sinh nhất định rất lo lắng đi!”
Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, Vị Ương phát hiện mái tóc vốn tới sau gáy của mình bây giờ lại đã dài tới bả vai. “Đó là tất nhiên. Ngươi khóc ầm ầm, ta cũng không biết nên làm sao? Ta ghét nhất là chăm sóc hài tử, bởi vì bọn chúng suốt ngày khóc.”
Hài tử khóc, y sẽ cảm thấy phiền. Tam Nhi khóc, y lại đau lòng.
Khuôn mặt hơi hơi đỏ lên, có chút ngượng ngùng cúi đầu: “Mặc Ngôn lúc đó nhất định rất khó xem.”
Chọc chọc cái trán của đối phương, nhìn ngón tay vẫn giống như trước xuyên vào trong trán.
Thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-sinh-vi-quan-luu/1352975/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.