Edit: Cháo
27.
Lúc Thẩm Khanh Thư tỉnh lại, phát hiện mình đã về nhà rồi.
“Em tỉnh rồi?”
Thẩm Khanh Thư cố gắng mở mắt nhìn, ý thức dần trở lại.
“Đạo sĩ kia đâu?”
Đồ Tiêu bình thản nói, “Bị tôi đuổi đi rồi.”
“A?!”
Thẩm Khanh Thư ngồi bật dậy như cá chép nhảy, sờ đại hồ ly từ trên xuống dưới một lần.
“Vậy, vậy anh không bị thương chứ?”
Đồ Tiêu hất đầu lên, “Chỉ bằng hắn?”
Thẩm Khanh Thư vốn vẫn còn lo đạo sĩ kia sẽ gây bất lợi cho Đồ Tiêu, nhưng sau một khoảng thời gian, cũng dần dần quên mất chuyện này.
Rõ ràng đã lập xuân rồi mà trời lại đột nhiên đổ tuyết.
Tuyết rơi hết lớp này đến lớp khác phủ kín mỗi góc sân. Ổ chó trong sân bị tuyết đè sụp, hai con chó một vàng một đen mỗi ngày chỉ đành rúc lại bên lò bếp lim dim ngủ.
Tuyết rơi một ngày một đêm, quả thật rất lạnh, cho dù Thẩm Khanh Thư có mặc nhiều quần áo hơn cũng vẫn bị lạnh đến ốm bệnh.
Thư sinh ỉu xìu rúc trên giường bưng chén thuốc, cố gắng uống một ngụm, ngay sau đó mặt nhăn nhúm lại.
“Đắng quá…”
Hồ ly nhỏ nằm bên cạnh, kêu chi chi hai tiếng, giục y nhanh uống thuốc.
Thấy Thẩm Khanh Thư vẫn không động đậy, hồ ly nhỏ vung đuôi hóa thành hình người.
Đồ Tiêu sờ cái trán nóng đến bỏng tay của y.
“Đầu của em nóng sắp chín đến nơi rồi, còn không mau uống thuốc đi.”
Thẩm Khanh Thư nhìn Đồ Tiêu vẫn còn đi chân trần, không nhịn được nói:
“Anh mặc thêm đồ đi, cẩn thận cũng nhiễm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-sinh-va-ho-ly-tinh/239275/chuong-4-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.