*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đôi môi đã nói không biết bao nhiêu thề non hẹn biển kia khẽ nhếch, dùng thanh âm không cao không thấp không vui không giận nói: “Xem ra, hôm nay thực sự chỉ có một người có thể sống.” “…Mà Quý Độc Chước, sẽ không chết.” … Hai người họ một người thanh y một người hắc phục, một trước một sau đi về phía Chiết Liễu Đình. Phong Nhã Tụng luôn luôn khoe khoang phong nhã, ngay cả một tòa tiểu đình nho nhỏ cũng xây dựng theo phong cách vô cùng cổ xưa, đình do mười mấy cây tùng chưa róc vỏ toàn bộ dựng thành, cũng không biết rốt cuộc có mánh khóe gì, cho dù là tiết đầu đông, trên những cây này lại có một tầng rêu xanh mỏng. Xa xa nhìn lại, trong cỏ úa điểm chút xanh tươi, vô cùng đáng yêu. An hội trưởng mặc một thân y phục bằng vải bông mỏng ngồi ở trong đình, phía trước đặt một bầu rượu nhỏ. Hắn vừa thấy Quý Độc Chước cùng Giang Ngạc liền đứng dậy, chắp tay hành lễ. Bốn phía mọi người của Hán Âm Hội cũng vội vàng thi lễ. Quý Độc Chước hơi ngẩn ra, trả lễ, hai bên nói vài câu khách sáo, cùng ngồi xuống. Giang Ngạc thay An Lục rót đầy một ly rượu, lại thay Quý Độc Chước rót một ly, động tác gọn gàng xinh đẹp. “An hội trưởng vì sao không ở thêm vài ngày?” “Cũng đã ra ngoài không ít ngày, trong hội nhiều việc, không rời người được.” An Lục có một chút phiền muộn, “Mùa hè năm nay Hán Giang lại dâng cao, ngập hàng trăm mẫu ruộng đất. Hạ du không ít nạn dân chuyển đến các quận thuộc hội của ta, mùa đông vừa đến, thời tiết giá lạnh, nếu không an bài cẩn thận, không tránh được lại là vài mạng người.” Hạ du là chỗ của Hán Giang hội, Giang Ngạc nghe ông ta nói vậy, trên mặt khó tránh có chút dị sắc. Cẩn thận nghĩ lại, từ khi hắn ly khai Hán Giang Hội đến Phong Nhã Tụng tới nay đã hơn hai năm, quả thật chưa từng quay trở về nhìn qua một cái. “Từ xưa đến nay, lũ lụt khiến người ta đau đầu nhất,” Quý Độc Chước nghe ông ta nói đến khó xử, buông chén rượu xuống, gật gật đầu, “Nhà đế vương nếu muốn ngồi an ổn sông núi, tất nhiên trước hết phải trị thủy cố đê.” Nói đến những điều này, An hội trưởng không kìm được thở dài: “Hoàng đế hiện tại không trông mong được, quan phủ càng là thùng rỗng kêu to, cũng chính là lão bách tính áo vải chúng ta hàng năm đi tu đê. Trên lão nhân tám mươi tuổi, dưới hài đồng tóc búi trái đào, ai cũng không chùn bước… Trên Hán Giang chúng ta có một đầu ca1 không biết Quý lâu chủ có nghe qua chưa?” Quý Độc Chước cười cười: “Đương nhiên là chưa nghe qua a. An hội trưởng không hiềm vì lời nông cạn của tại hạ, không bằng hát lên cho Quý Độc Chước nghe?” An Lục chậm rãi đứng lên, xoay người, đối mặt với cụm núi cao sừng sững, dài giọng ngâm xướng: “Hán Giang hồng thủy sóng lớn ngang trời, mười năm có đến chín năm ngập lụt, đói chết bò đánh chết chó, bán đi khuê nữ tốt hơn quyên sinh…” Nghe được bài nhi ca từ nhỏ đã nghe quen thành thuộc, Giang Ngạc trong lòng chua xót, cũng cùng gã hát tiếp: “…Nước Hán Giang dậy sóng ngất trời, mười năm có đến chín năm ngập lụt, bán đi binh sĩ đem đổi gạo, lưng vác bao quả đến chân trời.” Hai người tuổi đời sai biệt hơn hai mươi năm, lịch duyệt chênh lệch quá nhiều, nội lực cũng tự nhiên phân cao thấp, lúc này hát lên, trong núi hai tiếng ca một cao một thấp khi trầm khi bổng, có phần tiếc nuối. Quý Độc Chước nhắm mắt lại, tinh tế thưởng thức nỗi thê lương trong bài hát, đợi đến khi khúc ca dừng lại, hắn xếp lại phiến tử, cảm thán một tiếng: “Hưng, cũng là bách tính khổ. Vong, cũng là bách tính khổ.” An Lục sâu xa nhìn Giang Ngạc một cái, bước đến bên cạnh y, vỗ vỗ bờ vai y: “Nói đến, ta cũng có một thời gian không gặp Giang hội trưởng của các ngươi, quay về nhắn giúp ta, đợi khi lão An rảnh rỗi hơn, liền đi tìm hắn uống rượu đánh cờ.” Giang Ngạc gật đầu: “Đa tạ An hội trưởng nhớ tới.” “Đúng rồi, lão đầu có một thỉnh cầu hơi quá đáng, hôm nay cũng cùng nhau nói đi.” An Lục ánh mắt ôn hòa quét qua Quý Độc Chước một cái, tiếp đó chuyển hướng đến Giang Ngạc: “Nghe nói mắt chọn người của Phong Nhã Tụng lâu chủ cao minh hiếm có, Giang thiếu hiệp có thể cùng bầu bạn bên cạnh Quý lâu chủ, chắc chắn tất nhiên là nhân trung hào kiệt. Lão đầu không biết lượng sức, muốn cùng thiếu hiệp lãnh giáo mấy chiêu.” Giang Ngạc còn chưa kịp đáp lời, Quý Độc Chước đã đứng dậy, cười tươi như hoa đi đến bên cạnh An Lục, thay y từ chối không lộ dấu vết: “An hội trưởng thực sự quá khen. Giang đại hiệp làm sao có thể so sánh với An hội trưởng được đây?” Giang Ngạc nghe thấy lời này, nhàn nhạt liếc Quý Độc Chước một cái: “Nếu An hội trưởng có lòng như thế, hậu bối sao có thể không theo?” Tay người kia khẽ run lên, trong lòng không khỏi cười khổ. Dưới tình hình như thế này, Hán Âm Hội hơn bốn mươi người bao vây hai người bọn họ, nếu như trong trận tỷ thí có cái gì ngoài ý muốn, há có thể nguyên vẹn trở ra? Hắn cũng không biết Giang Ngạc rốt cuộc xem hiểu mấy phần tình thế, chẳng lẽ chính mình thường ngày nói dối quá nhiều, y thực sự cho rằng đây lại là một hồi âm mưu sao? Quý Độc Chước suy xét, kêu lên một tiếng: “Giang đại hiệp…” “Lâu chủ.” Quý Độc Chước chuyển ánh mắt, cách đó không xa Hàn Xương Bình của phân nhánh Thiểm Nam đem theo hơn sáu mươi thuộc hạ của y cùng đi đến bên ngoài Chiết Liễu Đình. Hai nhóm người gặp mặt, đều tự than thở. Quý Độc Chước chú ý đến tất thảy những chuyện này, khẽ nhíu mày. Nhưng số người đã chiếm ưu thế, hắn cũng tạm thời thả lỏng. Hàn Xương Bình xoải bước qua đây: “An hội trưởng đã có nhã hứng như vậy, nói thật, Hàn mỗ ta cũng muốn hiểu biết một chút uy danh của Hán Giang tam hội.” An Lục thản nhiên cười, hướng Giang Ngạc chìa tay làm một động tác “mời’, hai chân khẽ điểm, nhẹ nhàng nhảy ra khỏi Chiết Liễu Đình. Giang Ngạc đang muốn đi theo, Quý Độc Chước lại cử động trước, tay hắn nắm chặt lấy tay y. Giang Ngạc cúi đầu nhìn cổ tay bị nắm giữ của mình một cái, lại nhìn về phía Quý Độc Chước: “Quý công tử…” Quý lâu chủ trầm mặc hồi lâu, cuối cùng buông tay y ra, đột nhiên cười: “Ngươi đoán không sai, ta lừa ngươi đó.” Giang Ngạc thoáng sửng sốt, thở dài: “Ngươi nói cái gì a…” Phiến tử, ở sau lưng y khẽ chọc, Quý Độc Chước bình tĩnh thúc giục: “Được rồi, được rồi. Không nói đùa với ngươi nữa, Giang đại hiệp ngươi cũng nhanh đi qua đi, An hội trưởng của chúng ta sớm đã chờ đến sốt ruột rồi.” Thế nhưng cước bộ của Giang Ngạc chỉ là thoáng di chuyển một chút, lại không có cử động. Y ngẩng đầu, im lặng nhìn chăm chú khuôn mặt của Quý Độc Chước, lại không nhìn ra trên gương mặt tiếu ý doanh tràn này một chút dao động hay là bi thương. Hắn là một con hát hoàn mỹ. Không hiểu được, vậy mà cảm giác có cái gì đó nghẹn nơi cổ họng, cho dù có có muôn vàn thủ đoạn cũng vô phương thực hiện, hô hấp nhẹ đi càng khiến cho thứ này đâm càng sâu quấn càng chặt. An Lục ở ngoài đình cẩn thận chú ý bầu không khí vi diệu giữa hai người, chỉ lắc đầu, trường đao trong tay khẽ chuyển, liền hướng về phía Giang Ngạc bổ tới. Như kẹp gió, như đón mưa, Giang Ngạc thản nhiên cười, đưa lưng về phía An Lục, tay trái ở trên cổ tay phải vỗ một cái, trường kiếm trong tay phải xuất vỏ, đã khéo léo chặn một chiêu này. Trong lúc chiêu thức của hai người qua lại, đã nhảy ra khỏi trường đình. Đỉnh núi bị đấu khí của hai người xung động, cỏ úa nghiêng ngả khắp nơi. Mội hồi giao tranh này, thăm dò, cân nhắc, từng chút tiếp cận. Giữa nghênh đao đón kiếm, khoảng cách như gần như xa, va chạm như xa như gần, đao của An Lục từ đầu đến cuối vững vàng hướng đầu vai Giang Ngạc chém tới, mà kiến trong tay Giang Ngạc lại có trật tự ở trong đao quang linh động di chuyển. Cho dù không lộ ra một chút sơ hở, cũng tuyệt đối không mảy may xâm lấn được. Kiếm của Giang Ngạc tựa như bản thân y, trong va chạm ban đầu, duy trì khoảng cách an toàn nhất, cũng không chịu trả đòn nhiều hơn một phần. Chậm rãi ngồi xuống, mở ra phiến tử trong tay, phiến theo đầu ngón tay, phân rượu làm hai chén, Quý Độc Chước cùng Hàn Xương Bình ai nấy lấy chén của mình ấm lạnh tự biết2. “Lâu chủ, ngươi thực sự thích chơi đùa a.” Quý Độc Chước hai mắt cười cong cong: “Bao nhiêu khuôn phép nhàm chán, trên đời có đôi khi cần phải giải trí tinh thần.” “Cho dù đùa mất luôn tính mạng?” Hàn Xương Bình nhướng mày. “Trò chơi kích thích một chút đương nhiên là tốt,” Quý Độc Chước hướng mắt ra ngoài đình, trông vô cùng hưởng thụ lạc thú tỉ võ của hai người kia, “Nhưng mà, nếu là trò chơi, dựa vào cái gì ta phải trả bằng tính mạng?” “Quả nhiên không hổ là người nối nghiệp lão lâu chủ huấn luyện ra.” “Hàn Xương Bình, câu này của ngươi có chút sâu xa a.” Hàn Xương Bình buông chén rượu trong tay xuống, thuận tiện đè lên cánh tay vươn về phía bầu rượu của Quý Độc Chước, hắn hướng về phía ngoài đình bĩu môi: “Xem ra An hội trưởng cùng Giang đại hiệp hai người cũng sắp xong rồi.” Quả nhiên. Bên kia An Lục đã thu lại động tác, sau khi giang Ngạc đang tung người nhảy một lần cuối cùng hạ xuống đất, liền nâng trường kiếm giơ lên sau lưng. An Lục “ai” một tiếng, thở dài: “Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, thân già này xương cốt không dùng được nữa rồi, còn cần hậu bối nhường vài chiêu a.” Người đổ đầy mồ hôi, gió bấc thổi qua có chút lạnh, Giang Ngạc tra kiếm vào vỏ: “Tiền bối ngài bảo kiếm không cùn, hà tất phải chế nhạo Giang Ngạc?” “Nga? Thật sao?” An Lục ánh mắt chợt lóe, dưới chân quét ngang, một chiêu “Quan ải nan việt” (quan ải khó vượt qua),bảo đao trong tay đột phát đến. Giang Ngạc đã thu lãnh kiếm Thủy Tinh về phía sau, sao đoán được ông ta đột nhiên gây khó dễ, vội vàng chống kiếm làm điểm tựa, dưới chân vận khinh công lùi về phía sau ba bước, cho dù y biến chiêu rất nhanh, tóc cũng khó tránh bị gọt đi vài sợi. Tiếng An Lục a a cười truyền đến: “Như vậy không bằng để ta lĩnh giáo thực lực của Giang đại hiệp một chút.” Hắn vừa dứt lời, đao phong bá khí dâng cao. Bảo đao trong tay ông có chạm hình thần thú Nhai Xế, ở giữa khắp chốn đao phong, tựa như có giao long hít thở, chọc thủng mây xanh thẳng tắp bao phủ những chỗ yếu hại của Giang Ngạc. Một tiến một lùi, một động một tĩnh. Đao phong như ánh tuyết, hắc y tựa thỏ chạy. An Lục thành danh không tính là sớm, nhưng bá khí từ trên đao của ông phát ra lại làm cho hắn thành công đặt chân vào trong số giang hồ cao thủ. Rất nhiều năm về trước, khi mặt ông bị chân kẻ khác dẫm vào trong bùn, có người dùng đao chỉ vào đôi mắt ông nói: “Ta chán ghét đôi mắt kiêu hùng này của ngươi.” Người này chính là tiền hội trưởng của Hán Âm Hội. Tại thời điểm chiêu thứ mười xuất ra, khoảng đao của An Lục cách yết hầu của Giang Ngạc chỉ hơn một trượng. Đao phong lạnh thấu xương của hắn cơ hồ muốn ép Giang Ngạc không thể thở được. “Ngươi sẽ chết.” Tại chiêu thứ mười bảy, An hội trưởng của Hán Âm Hội lộ ra một nụ cười khinh miệt. Tình thế chớp mắt thay đổi, thì ra, tất thảy đều là âm mưu. Gió trong núi âm lãnh thổi xuyên qua thân thể Quý Độc Chước sinh lãnh lẽo. Hắn yên lặng ngồi trong tiểu đình, chậm rãi đong đưa chiết phiến lụa bạch, khẽ nhướng mày: “Không ngờ các ngươi cũng rất có tinh thần giải trí.” Lúc này, một Vọng Nguyệt câu3 đang dịu dàng chống ở giữa lưng hắn. Hàn Xương Bình dùng thanh âm đều đều nói: “Chỉ trách ngươi quá tín nhiệm ta.” “Chẳng lẽ tín nhiệm thuộc hạ của mình là sai lầm sao?” Quý Độc Chước vừa mới vươn tay ra, lưỡi móc kia theo đó hơi động, đã quẹt rách ngoại y của hắn, hàn khí lạnh buốt nhập vào cơ thể. “Lâu chủ, tay ngươi vẫn là không nên loạn động.” Quý Độc Chước cười đến vô cùng bình thản, hắn hiện tại tuy rằng bị người chế trụ chỗ yếu hại, nhưng loại bá khí trời sinh kia nửa phần cũng không giảm sút, Hàn Xương Bình trên miệng nói vậy, nhưng nếu phải thực sự động thủ lại cũng kiêng dè vài phần. Thế mà, hắn cũng chỉ bất quá lấy bầu rượu chén rượu trên bàn, nghiêng đầu nói một câu: “Thời tiết buốt giá này, Quý Độc Chước thân thể gầy yếu, nếu không uống chút mỹ tửu, thực sự không chịu nổi.” “Ngươi không cần kéo dài thời gian,” Hàn Xương Bình nhìn Giang Ngạc đang bị An Lục chặt chẽ áp trụ ở ngoài đình một cái, “Ta biết ngươi đang đợi cứu binh, ngươi cho rằng ta sẽ cho ngươi cơ hội sao?” Y hướng thuộc hạ gật đầu một cái, trong đám người tự động tách ra một con đường nhỏ, có một người kéo một cái bao tải lớn tiến về phía trước. Vọng Nguyệt Câu ở trên lưng Quý Độc Chước chọc một cái, người kia vô cùng biết điều đi đến trước bao tải. Tên thuộc hạ xách bao kia tháo dây thừng ra, toàn bộ túi vải bố trải trên mặt đất. Từ trong miệng bao tải “lộp bộp” lăn ra mười bảy mười tám cái đầu người. Máu trên đầu người đã khô, đóng thành màu nâu dày đặc dính trên tóc và hốc mắt, vừa nhìn liền biết, đã chết vài canh giờ rồi. Dù là Quý Độc Chước vô cùng nhạy bén, chuôi quạt cầm trong tay lại cũng không kìm được hơi dừng lại. Hàn Xương Bình lạnh lùng hỏi: “Công tử Quý gia ngoài bản thân mình làm sao có thể thực sự tin tưởng bất kỳ ai? Quý lâu chủ, ngươi miệng nói tin tưởng ta, lại vẫn âm thầm cho ba mươi gã thiết huyết tử sĩ mai phục theo dõi phân nhánh Thiểm Nam chúng ta.” Mưu kế bị nhìn thấu, Quý Độc Chước khẽ cười, hắn ung dung cúi người, xách một cái đầu lâu lên, chăm chú nhìn một đôi mắt trợn tròn trên đó, cười tủm tỉm nói: “Ta mới nói sáng hôm nay thế nào lại yên tĩnh như vậy, quả nhiên là vì công việc cần làm đều làm xong trong buổi tối rồi sao?” “Lâu chủ, ngươi cũng không cần miễn cưỡng trấn tĩnh.” “Được a,” Quý Độc Chước xoa lên đôi mắt không chịu nhắm lại kia, tiện tay ném trở về trong bao bố. Sau đó vỗ sạch sẽ những cục máu khô bám trên tay mình, “Hiếm thấy mọi người đều giở bài, không biết các ngươi muốn cái gì đây?” Hàn Xương Bình sâu xa nhìn Quý Độc Chước một cái, cứng nhắc nói: “…Giang Ngạc chết.” “Nga? Ngươi nói Giang đại hiệp?” Mí mắt khẽ nhướng, Quý lâu chủ ngả ngớn liếc Giang Ngạc càng ngày càng bị bảo đao của An Lục dồn ép, “Ta thì không sao cả, có điều… Y đắc tội với ngươi?” “Âm dương tương sinh là chân lý từ xưa tới nay, chi nhánh Thiểm Nam chúng ta chỉ là không muốn Phong Nhã Tụng bị hủy hoại trên tay một lâu chủ đoạn tụ.” Lúc Quý Độc Chước nói ra câu “ta thì không sao cả” này, bảo đao Nhai Xế của An Lục khẽ chuyển, trên vai Giang Ngạc cắt xuống một đường mang theo da thịt, tức khắc, máu tuôn như suối. Mà Quý Độc Chước lúc nào cũng đặt Giang Ngạc trên đầu lưỡi lại ngay cả mí mắt cũng không nháy lấy một cái. Danh tiếng gian xảo của Phong Nhã Tụng Quý lâu chủ, trên giang hồ không ai không biết. Cho nên biết rõ người này thật thật giả giả, Giang Ngạc lại cũng không nghĩ, có một ngày sẽ thực sự bị hắn làm đảo loạn tư duy. Bên kia, “phạch” một tiếng, Quý lâu chủ xòe phiến tử ra. Trong trời đông lạnh giá, hắn giày trắng không nhiễm bụi, thanh y phần phật tung bay, không hiểu vì sao lại thêm vào vài phần ý vị của trích tiên đọa thế. Hàn Xương Bình nhìn hắn chằm chằm, nhìn thấy khóe miệng hắn tan ra một nụ cười xinh đẹp, mắt phượng nhướng lên liếc mọi người chung quanh một lượt, trong bầu không khí lạnh lẽo bỗng nhiên vang lên tiếng cười thanh thúy của hắn. “Ha ha ha ha… Đoạn tụ lâu chủ… Ha ha ha, quá nực cười…” Phiến tử suýt nữa nắm không vững, Quý Độc chước cười đến cả người mềm oặt, hơi bám lên vai Hàn Xương Bình. Hàn Xương Bình bị nụ cười của hắn làm cho ù ù cạc cạc, trong bụng không khỏi dâng lên lửa giận, vừa muốn phát tác, ngón tay thon dài của người kia chuyển đến, chọc chọc lên trên mũi y. “Ta nói Xương Bình a, ngươi theo cha ta nhiều năm như vậy, lại theo ta nhiều năm như vậy, thế nào lại là một cái đầu gỗ thế?” Tố phiến mở ra, che nửa khóe mắt của Quý Độc Chước, lộ ra nửa gương mặt cười gian xảo, “Ngươi biết chủ nhân hiện tại của Phong Nhã Tụng là một kẻ đoạn tụ, như vậy ngươi có biết Phong Nhã Tụng còn là thuộc hạ của Yên Sơn Bối gia? Ngươi có biết mẫu thân của cha ta họ Bối?” Phiến tử của hắn chậm rãi phe phẩy, một cơn gió lạnh thổi lên mặt Hàn Xương Bình đang nghẹn họng nhìn trân trối, “Phổ thiên chi đại mạc phi vương thổ, suất thổ chi hạ mạc phi vương thần (trên trời rộng lớn đâu đâu cũng là đất của vua, dưới đất bao la ai ai cũng là tôi tớ của vua). Ngươi xem giang hồ rộng lớn này, có một nửa đều là của Bối gia chúng ta.” Lời của Quý Độc Chước, giống như một khối cự thạch nện lên đầu Hàn Xương Bình. Yên Sơn Bối gia, gia tộc truyền thuyết kia, chỉ cần tùy tiện một người đã đủ làm chấn động võ lâm. Quý Độc Chước mỉm cười: “Không biết ngươi còn nhớ Hồi Tuyết Các chủ mười ba năm trước không, hắn…” Âm sau của hắn kề bên tai Hàn Xương Bình, phiến tử che nơi khóe miệng, nói vừa trầm thấp vừa êm ái, cách hơi xa một chút đã hoàn toàn không nghe rõ. Thế nhưng mọi người của chi nhánh Thiểm Nam đều thấy thượng cấp của mình sắc mặt dần dần trắng bệch. Bỗng nhiên, mỗi người đều tự cảm thấy bất an. Bọn họ rõ ràng đã bao vây Quý Độc Chước, bọn họ rõ ràng đã giết chết thiếp thân tử sĩ của Quý Độc Chước, bọn họ rõ ràng có năng lực uy hiếp Quý Độc Chước làm tất cả mọi việc, thế nhưng chỉ cần một cái tên, phần thắng trong chớp mắt liền chuyển tới một Quý Độc Chước tay không tấc sắc bên cạnh kia. Hồi Tuyết Các chủ mười ba năm trước… Mười ba năm trước, hậu nhân Bối gia bị gạch tên khỏi gia phả kia hời hợt bâng quơ hủy đi phân nửa võ lâm, một đoạn chuyện cũ này, là ác mộng mà ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ tới. Nếu không phải Quý Độc Chước hôm nay nhắc đến, bọn họ thà rằng chọn cách quên đi, vĩnh viễn vĩnh viễn không cần nhớ lại một màn kia nữa! “Một màn đại chiến mười ba năm trước kia, Hồi Tuyết Các chủ nản lòng thoái chí, tự tay đem lãnh thổ Nam Trường Giang Bắc Hoàng Hà do Đông Phong Sơn Trang nắm trong tay giao cho Bối gia chúng ta… Ha ha…” Quý Độc Chước cười đẩy Hàn Xương Bình ra, chiết phiến trong tay vung lên, lạnh lùng chỉ vào Giang ngạc, “Mấy năm nay Hán Giang Hội tuy dưới quyền của Bối gia, nhưng vẫn với Đông Phong Sơn Trang có chút không sạch sẽ, ngươi cho rằng ta thực sự sẽ bỏ mặc loại việc làm chân dẫm hai thuyền này sao? Họ Quý sẽ không, họ Bối lại càng không! Ba năm trước, Hán Giang Hội nhị thiếu gia không rõ tung tích, Giang Ngạc đi vào Phong Nhã Tụng. Hàn Xương Bình a Hàn Xương Bình, ngươi chỉ biết Phong Nhã Tụng chi chủ từ nhỏ đa nghi, có lẽ ngươi không biết trên thế gian này căn bản không có hai từ ngẫu nhiên này! Hán Giang Hội tam kiệt, hội trưởng Giang Lâu Nguyệt, nhị công tử Giang Lưu Thủy còn có Giang Ngạc giấu tài này. Đến nay nhị công tử đã chết, Giang Ngạc đang ở chỗ ta, Giang Lâu Nguyệt tuổi già sức yếu, còn lại một đại công tử làm việc không dứt khoát Giang Trục Vân cây đơn khó chống. Chuyện còn lại sao…” “Leng keng”… Một tiếng vang dài. Cơ hồ ngay tại lúc Quý Độc Chước lên tiếng, bảo đao trong tay An Lục trượt qua Lãnh Thủy Tinh kiếm của Giang Ngạc, chống lên cổ y. Quý Độc Chước chậm rãi xoay người, nhếch nghiêng khóe mắt, lộ ra một nụ cười không rõ nghĩa. “Chuyện còn lại, Hàn Xương Bình, ngươi còn cần ta nói tiếp không?” Hắn nói xong một tràng, mọi người ở đây đều nhịn không được hít vào một ngụm lãnh khí. Mọi người đều biết, phàm là người cùng Yên Sơn Bối gia có chút thân duyên, từ trước đến nay luôn có vài phần điên cuồng trời sinh như vậy. Loại chuyện lấy thanh danh của chính mình đổi lấy một bang phái nho nhỏ này người bình thường tuyệt đối sẽ không làm, nhưng đối với người như Quý Độc Chước mà nói, cái này cực kỳ có khả năng. Hàn Xương Bình nhíu mày, bình tĩnh chăm chú nhìn hai mắt Quý Độc Chước, thế mà ở trong đôi mắt này, ngoài ý cười doanh mãn, y nhìn không ra bất cứ tình cảm nào. Hoặc là Quý Độc Chước người này, từ khi hắn trở thành chủ nhân của Phong Nhã Tụng tới nay, hắn ngoài mỉm cười ra, cũng xác thực không có biểu cảm nào khác nữa. Hàn Xương Bình trong lòng trầm ngâm giây lát, quyết định chủ ý, cầm Vọng Nguyệt Ngân Câu trong tay đưa tới trước mặt Quý Độc Chước: “Lời của lâu chủ, nói quả thực cũng có vài phần đạo lý, nhưng thuộc hạ ngu dốt, vẫn không đoán ra mưu tính sâu xa của lâu chủ. Cho nên lâu chủ không ngại thành toàn một chút cho thuộc hạ, làm một chút chắc chắn cho thuộc hạ xem.” Quý Độc Chước khẽ “nga” một tiếng, không tiếp lấy chuôi Vọng Nguyệt Ngân Câu này, chỉ là khóe mắt ngậm cười nhìn Hàn Xương Bình. “Mời lâu chủ hành quyết Giang Ngạc lập uy.” “Nếu không thì sao?” Hàn Xương Bình không trả lời, y chỉ quét mắt nhìn quanh một lượt. Trong vòng vây của mười mấy tên hảo thủ, giết chết Quý Độc Chước không biết võ công tưởng chừng như so với bóp chết một con kiến còn đơn giản hơn. Đạo lý này, Quý Độc Chước hiểu rất rõ. Cho nên hắn tố phiến che mặt, mỉm cười, tiện tay nhận lấy Vọng Nguyệt Ngân Câu, xoay người hướng về phía Giang Ngạc nói: “Xin lỗi, lừa ngươi lâu như vậy.” Cùng lúc đó, An Lục thu lại đao của mình, vỗ vỗ vai Giang Ngạc: “Hán Giang tam hội nhất thể, khó có được hội trưởng bồi dưỡng ra nhân tài như người, nếu như chết đi khó tránh có chút đang tiếc. Chủ nhân của Phong Nhã Tụng này lòng dạ khó lường, nếu ngươi giết hắn, ta cho phép ngươi bình yên vô sự xuống núi.” Giang Ngạc ngước mắt lên, nhìn thấy người kia cười nhạt, một thân thanh y như thần tiên, Vọng Nguyệt Ngân Câu trong tay hiện ra quang mang thủy sắc, đang từng bước từng bước chậm rãi đi tới. Đôi môi đã nói không biết bao nhiêu thề non hẹn biển kia khẽ nhếch, dùng thanh âm không cao không thấp không vui không giận nói: “Xem ra, hôm nay thực sự chỉ có một người có thể sống.” “Nga?” Giang Ngạc đáp một tiếng. Người kia thanh y như hoa, tiếu ý như hoa, môi cũng như hoa: “Mà Quý Độc Chước, sẽ không chết.” Chú: 1. Đầu ca: ca khúc phổ biến đứng đầu 2. Nguyên là câu nói trong Phật giáo, ở đây hàm ý trong cảm nhận sự vật sự việc phải tự mình nến trải mới đạt tới mức độ cảm nhận sâu sắc nhất 3. Vọng Nguyệt Câu: cái móc hay cái lưỡi câu hình lưỡi liềm
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]