*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đôi môi đã nói không biết bao nhiêu thề non hẹn biển kia khẽ nhếch, dùng thanh âm không cao không thấp không vui không giận nói:
“Xem ra, hôm nay thực sự chỉ có một người có thể sống.”
“…Mà Quý Độc Chước, sẽ không chết.”
…
Hai người họ một người thanh y một người hắc phục, một trước một sau đi về phía Chiết Liễu Đình. Phong Nhã Tụng luôn luôn khoe khoang phong nhã, ngay cả một tòa tiểu đình nho nhỏ cũng xây dựng theo phong cách vô cùng cổ xưa, đình do mười mấy cây tùng chưa róc vỏ toàn bộ dựng thành, cũng không biết rốt cuộc có mánh khóe gì, cho dù là tiết đầu đông, trên những cây này lại có một tầng rêu xanh mỏng.
Xa xa nhìn lại, trong cỏ úa điểm chút xanh tươi, vô cùng đáng yêu.
An hội trưởng mặc một thân y phục bằng vải bông mỏng ngồi ở trong đình, phía trước đặt một bầu rượu nhỏ. Hắn vừa thấy Quý Độc Chước cùng Giang Ngạc liền đứng dậy, chắp tay hành lễ.
Bốn phía mọi người của Hán Âm Hội cũng vội vàng thi lễ.
Quý Độc Chước hơi ngẩn ra, trả lễ, hai bên nói vài câu khách sáo, cùng ngồi xuống.
Giang Ngạc thay An Lục rót đầy một ly rượu, lại thay Quý Độc Chước rót một ly, động tác gọn gàng xinh đẹp.
“An hội trưởng vì sao không ở thêm vài ngày?”
“Cũng đã ra ngoài không ít ngày, trong hội nhiều việc, không rời người được.” An Lục có một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-sinh-truong-kiem-nham-so-cuong/1216985/quyen-2-chuong-10-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.