*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quý Độc Chước quay đầu, trong ánh mắt thối lòng nản chí của lão Đao, xinh đẹp đáng yêu hướng về phía lão khẽ chớp mắt: “Tới ngày mai, một lần cuối cùng, ta cam đoan.”
…
Kéo đai áo hắn ra, cởi bỏ y phục, đôi tay lớn của Giang Ngạc theo đường may trên y phục sờ soạng tiến vào, từng tấc từng tấc vuốt ve. Y chú ý đến lần đầu tiên của Quý Độc Chước, vì thế động tác hết sức ôn nhu, khiêu khích mỗi điểm mẫn cảm trên người hắn, cố gắng làm cho hắn sau khi thả lỏng tinh thần tiếp nhận một bước mấu chốt kia.
Quý lâu chủ vẻ mặt tiểu nhân đắc ý, nhắm mắt lại giống như hưởng thụ, ở trong lòng lại âm thầm đếm đếm.
Một, hai, ba.
Đột nhiên, Giang Ngạc hai tay mềm nhũn, thân thể vậy mà không thể sử ra nửa phần khí lực, cả người ngã vào trong lòng Quý Độc Chước.
Quý Độc Chước cười tủm tỉm ôm Giang Ngạc ngồi dậy: “Xem ra, Tam Bộ Đảo vô sắc vô vị ta hạ trong nước tắm vẫn là rất hiệu nghiệm.” Nói xong, bĩu môi ở trên mặt y hôn một cái.
Người này quả nhiên không đáng cảm thông.
Giang Ngạc sắc mặt giận dữ đỏ bừng: “Lâu chủ ngươi vẫn thực là họa trên trời rơi xuống a.”
“Quá khen quá khen, nếu như không có Giang đại hiệp quan tâm chu đáo làm phần dạo đầu trước, ta cũng sẽ không đắc thủ.” Quý Độc Chước cười híp mắt hạ người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-sinh-truong-kiem-nham-so-cuong/1216976/quyen-1-chuong-7-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.