*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giang Ngạc trong lòng đột nhiên khẽ động, một cảm giác ấm nóng tê dại theo tim lan ra khắp thân thể.
Người kia lại còn không sợ chết sáp lại gần, đôi mắt trong veo như nước suối đong đầy tiếu ý: “Giang đại hiệp, Quý Độc Chước bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị vì ngươi hiến thân nga.”
…
Giang Ngạc ôm Quý Độc Chước trên đường chạy như bay, đợi chạy được ba bốn dặm, mới thả hắn xuống.
Ngủ nửa đêm, lăn qua lăn lại nửa đêm, lại một hồi chạy này, sắc trời đã có vài phần chuyển sáng.
Quý Độc Chước phủi phủi đất bám trên y phục, lén lút nhìn chăm chú đối phương một cái, trong ánh sáng mờ mờ tỏ tỏ, môi người kia có chút sưng đỏ, da mặt hắn tương đối dày cũng có chút nóng lên.
Vừa rồi hôn thật kịch liệt, ân, ân, hắn vô thức sờ lên môi mình một chút, ân, đến bây giờ vẫn có chút ngứa ngáy.
Động tác này của hắn bị Giang Ngạc thấy được, Giang đại hiệp khẽ cười, dư vị thuốc nhàn nhạt trong miệng, hoàn toàn không lưu tình giễu cợt hắn: “Quý công tử ăn thuốc giải cũng cần dùng miệng, lần sau nếu xem bệnh chữa thương có cần lấy thân đền đáp hay không?”
“Sai sai sai.”
“Lại không biết sai chỗ nào?” Giang Ngạc nhướng mày nhìn hắn.
Quý Độc Chước thân mình nhẹ nhàng nghiêng qua, phiến tử trong tay đưa ra sau lưng. Biểu cảm vô cùng vô cùng khả ái khó nói thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-sinh-truong-kiem-nham-so-cuong/1216974/quyen-1-chuong-6-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.