*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khiếp đảm, là yêu, hay là hận, đã không còn quan trọng nữa, quan trọng chỉ là tiếp tục sống sót.
Quý Độc Chước bỗng nhiên nhớ tới, Quý Độc Chước chân chính đã chết rồi.
…
Nếu như có thể sống thêm một lần, nếu như có thể cho ta một kiếp lai sinh.
Ta thà rằng không phải sống trong chốn giang hồ này. Ngạo nghễ thiên hạ, tô điểm giang sơn, kỳ thực rất xa vời. Chẳng bằng thu thập đầy bụng tâm tư, lưng đeo trường kiếm, cưỡi hạc vàng ngao du thiên hạ.
Thế nhưng, đời người chỉ có một lần.
Quý Độc Chước bỗng nhiên nhớ tới, Quý Độc Chước chân chính đã chết rồi.
Năm bảy tuổi ấy, mưa rơi phô thiên cái địa, phụ thân đem hắn đẩy xuống vách núi, nói rằng, nếu như ngay cả mức độ này cũng không sống được, vậy thì Phong Nhã Tụng giao cho hắn không bằng giao cho một con chó.
Hắn ở trong cơn mưa dữ dội theo vách núi dựng đứng một đường leo lên, biết bao nhiêu lần suýt nữa sẩy chân. Hắn ngẩng đầu, chỉ có thể thấy được mưa bay đầy trời, nước mưa rét lạnh đọng lại trong hốc mắt, bị hâm nóng, sau đó theo khóe mắt chảy xuống. Mặt hắn dán lên trên vách đá lạnh buốt, trong mưa không có bất kỳ ai có thể vươn một bàn tay ra giúp hắn.
Khiếp đảm, là yêu, hay là hận, đã không còn quan trọng nữa, quan trọng chỉ là tiếp tục sống sót.
Khi hắn cuối cùng đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-sinh-truong-kiem-nham-so-cuong/1216970/quyen-1-chuong-5-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.