Tống Cận lẳng lặng đứng trước cửa viện nhà mình nhìn một màn khôi hài ở bên ngoài. Môi mỏng khẽ mím, đáy mắt tràn đầy không kiên nhẫn.
Lại là tiểu quả phụ nhà bên gây chuyện!
Đây là lần thứ mấy rồi?
Hắn xuyên đến nơi này được sáu ngày, lại mất ngủ bốn lần vì nàng -
Lần đầu tiên, có hán tử nửa đêm trèo tường vào nhà nàng. Kỳ lão bà dẫn mọi người đến tới 'bắt kẻ thông d*m', làm ầm ĩ suốt đêm gà chó không yên, khiến cho hắn – người vừa đến thời không xa lạ này đang buồn bực, hận không thể chết một lần thử xem có trở về hiện đại được hay không?
Lần thứ hai, không biết đứa bé nhà nàng mắc bệnh hay bị làm sao, gào khóc cả một đêm! Vất vả lắm hắn mới tiếp nhận thân phận mới, chuẩn bị ngủ một giấc thật ngon, nào ngờ vẫn là một đêm không nhắm mắt.
Lần thứ ba, có mấy gã đàn ông leo lên nóc nhà nàng, kết quả vô ý đạp hụt chân té gãy chân. Sau đó, người nhà bọn họ ào ào chạy tới đòi nói luật pháp.. Khỏi cần phải nói, lại một đêm hắn không được ngủ.
Lần thứ tư, không có dã nam nhân trèo tường, không có trẻ con gào khóc, nhưng chẳng biết nàng ta bị làm sao nữa! Tiếng nói đè nặng giống như đau khổ, vừa giống âm thầm chịu đựng kêu không ngừng..
Hắn ở bên này tường nghe được, vừa bực bội vừa buồn nôn, không thể làm gì khác hơn là ngồi dậy ra ngoài sân đánh quyền suốt đêm.
Càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-sinh-hu-hong-cach-vach/2954892/chuong-2-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.