Lời này vừa nói xong, mấy phụ nhân ghét A Tảo liền nhỏ giọng nghị luận.
"Ta nói, nhìn cái bộ dạng của nàng ta đúng là không an phận. Đi đường thì lắc mông qua lắc mông lại, chỉ sợ hán tử không nhớ thương.."
"Đúng đúng, đừng nói dáng vẻ giống hồ ly tinh, nhìn đôi mắt như câu hồn của nàng ta kìa, nói nàng ta không có ý xấu ai mà tin?"
"Không chỉ như vậy, ta còn thấy nửa đêm nửa hôm có đàn ông xa lạ ra vào nhà nàng ta đó! Hơn nữa, ta không biết chữ, ai biết chữ thêu trên khăn có phải 'Niếu' hay không.."
"Các người nói đủ chưa? Thịnh nương tử đã giải thích rõ ràng rồi còn gì. Chuyện này là do cha Xuyên Tử nổi lòng háo sắc trộm tã lót của con người ta, cớ gì mấy người còn không chịu bỏ qua?" Nam nhân có lòng với A Tảo thấy vậy, vội vàng nói giúp.
"Xuy! Rõ ràng cái gì mà rõ ràng? Nàng ta nói cái gì thì là cái đó hử?"
"Được rồi, đừng có ồn ào nữa, có chuyện gì thì từ từ nói.."
Đương nhiên, không phải tất cả mọi người ở đây đều có lòng háo sắc và chán ghét A Tảo. Chẳng qua là vì lúc trước bọn họ chưa hiểu rõ con người A Tảo, tự nhiên sẽ thiên vị cho người trong thôn hơn. Nhưng bây giờ thấy thái độ A Tảo kiên cường giải thích mọi chuyện, trong lòng có chút cân nhắc nặng nhẹ, khuyên đám người trong thôn.
Mấy phụ nhân đang nổi nóng không chịu bỏ qua, một mực lớn giọng cãi nhau ầm ĩ.
Bản thân A Tảo cũng rất mệt mỏi, lúc này còn bị mấy bà thím làm cho nhức đầu, gần như không nhịn được muốn phát cáu. Nhưng nghĩ tới việc mình và Bình An phải sống ở nơi này, nàng đành nén giận nói: "Nếu các ngươi đã không tin, vậy chúng ta đi gặp lý chính, lý chính biết chữ chứ?"
Sau màn cung biến ở Đông Cung ngày ấy, tiểu hoàng tôn đổi tên mụ thành Bình An, bệnh nhẹ bệnh nặng không dứt. Trong lòng nàng lo lắng sợ hãi, sợ mình không chú ý sẽ mất hắn lần nữa. Cho nên nàng một lòng ở bên cạnh Bình An, hầu như ngày đêm ở bên giường coi chừng không rời nửa bước. Nàng hoàn toàn không có tinh thần, thể lực, cũng không có lòng dạ quan tâm những việc vụn vặt..
Không ngờ bởi vì như thế mà người khác cho rằng nàng là quả hồng mềm, ba ngày hai hôm lại tới gây sự.
Nàng biết diện mạo của mình không tệ, trước kia ở kinh thành chưa từng gặp qua tình huống này, nhiều lắm chỉ là bị người ta nhìn thêm vài lần. Nào ngờ tới nơi thôn sơn hẻo lánh lại chọc nhiều thị phi như thế..
Sớm biết nàng đã che giấu diện mạo thật cho rồi.
A Tảo càng nghĩ càng cảm thấy bực dọc, lại sợ Bình An tỉnh dậy không thấy mình sẽ khóc, liền nói: "Tống lý chính xưa nay làm việc chính trực nhân hậu, các ngươi không tin ta cũng nên tin tưởng ông ấy chứ?"
"Cái này.." Mẹ Bảo Nữu thấy nàng nói năng hùng hồn, dường như không chút e ngại liền do dự. Nếu chân tướng sự việc giống như lời nàng nói, đi tìm lý chính chẳng phải đã giúp nàng rồi sao?
Ả không muốn giúp nàng, chẳng cần con tiện nhân kia không dụ dỗ, đàn ông cũng sẽ mất hồn. Nhớ lại câu nói bông đùa của chồng ả ngày đó 'Thịnh quả phụ đẹp hơn ngươi gấp nghìn lần', ả liền hận không thể cào nát mặt của nàng.
"Thịnh quả phụ nói đúng. Tìm bá phụ của ta, nhờ ông ấy nhìn thử, bằng không các ngươi muốn cãi nhau đến chừng nào?" Hán tử lúc trước nói chuyện giúp A Tảo nói.
Người này tên Tống Tráng, là cháu của lý chính. Y cũng có ý với A Tảo nhưng khác với mấy kẻ xấu xa chỉ muốn chơi đùa không muốn phụ trách. Y vừa gặp đã yêu A Tảo, thật lòng muốn cưới nàng làm vợ. Nếu không phải mẹ y sống chết không đồng ý, e rằng y đã mời bà mai tới cửa hỏi cưới nàng từ lâu.
A Tảo rất ít đi ra ngoài nên không biết y là ai, lúc này thấy có người nói chuyện đàng hoàng, nàng liền gật đầu, xoay người nói với A Tiểu: "Ngươi ở trong phòng coi chừng Bình An, ta đi theo bọn họ một chút sẽ về."
Thiếu nữ tên A Tiểu nhưng dáng người không nhỏ nhắn tẹo nào gật đầu. Kế đó liền buông mẹ Xuyên Tử đứng dậy. Nhưng lúc này, một cục đá to bằng nắm tay từ trong đám đông bay ra hướng thẳng về ót của A Tảo.
Đám đông đang tranh cãi ầm ĩ, A Tảo lại đưa lưng về phía mọi người đang nói chuyện với A Tiểu, không chú ý đến phía sau. Nhóm thôn dân đang ngươi một câu, ta một câu không ai nhìn thấy một màn này.
Ngoại trừ Tống Cận.
Bản năng của người tập võ khiến hắn không kịp suy nghĩ đã xông lên, kéo A Tảo. A Tảo sợ hết hồn né tranh theo bản năng, kết quả không cẩn thận đá trúng chân hắn, ngã sang bên cạnh..
Tống Cận phản ứng theo bản năng ôm nàng vào lòng.
Thoáng chốc, cả hiện trường không một tiếng động.
Thân thể mềm mại, trắng nõn khiến Tống Cận mất hồn trong nháy mắt, nhưng giây tiếp theo..
"Chát!" Một cái tát tai vang dội in lên mặt hắn.
Tống Cận hoàn hồn, cúi đầu nhìn gương mặt tiểu quả phụ đỏ bừng vì tức giận.
"Nếu không nhờ ta kéo ngươi kịp lúc, giờ phút này đầu ngươi nở hoa rồi." Hắn nhanh chóng buông người trong ngực ra, chỉ vào cục đá đập mạnh để lại dấu vết trên cửa, lạnh lùng nói.
A Tảo sừng sờ nhìn cục đá, mới biết mình nghĩ oan cho người ta, vừa định nói xin lỗi lại nghe thư sinh tuấn tú ở sát vách hờ hững nói: "Là nữ nhân thì nên yên phận một chút mới tốt, đỡ mang tới phiền phức cho người nhà cũng không ảnh hưởng đến nghỉ ngơi của người ở chung quanh."
A Tảo rõ ràng nhận thấy được sự khinh bỉ và không vui trong mắt hắn.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đối với lần đầu tiên tiếp xúc thân mật như vậy, các ngươi còn vừa lòng sao?
Cuối chương hai người chính thức giao thủ!