Chương trước
Chương sau
Lý Hiếu Thành lạnh nhạt nói với phụ thân ở dưới tường thành. Dù nước mắt đã trào ra, nhưng đáy mắt của hắn ta lại lộ vẻ điên cuồng.

Hắn ta đã lên được ngôi vị hoàng đế thì không có khả năng sẽ vui lòng nhường ngôi. Hơn nữa, sau khi đâu hàng, hoàng đế như hắn ta cũng không có khả năng tiếp tục làm hoàng đế nữa rồi.

Vất vả như thế mới lên được ngôi hoàng đế, sao hắn †a có thể chấp nhận thất bại như vậy đây.

Hắn ta biết nếu hắn ta giữ lại phụ hoàng của mình, trận chiến này chắc chắn sẽ sợ bóng sợ gió. Đến lúc đó, _ kết quả cuối cùng chắc chắn là quân Cao Triều không có tinh thần chiến đấu sẽ bị quân Con Cháu đánh bại.

Dù là nhìn từ hướng nào, phụ thân của hắn ta đều phải chết. Lý Hiếu Thành cũng coi như tàn nhẫn, ra tay quả quyết vô tình.

Lý Thành Khuê nhìn về con trai của mình ở trên tường thành mà chậm rãi nở một nụ cười khổ, nhưng cũng mang theo sự vui mừng.

Nhỉ tử có quyết tâm đánh một trận, làm việc quả quyết, vậy Cao Triều của ông ta sẽ không thể bị công phá được.

Lý Thành Khuê rất muốn được thấy con trai của mình giữ vững thành Nhưỡng Bình, giữ vững Cao Triều. Đáng tiếc, ông ta biết mình đã rất gần với cái chết rồi. Chỉ cần mũi tên xuyên tim bị rút ra, kết cục của ông ta chỉ có thể là chết ngay tại chỗ.

Đúng lúc này, quân Con Cháu đưa ông ta trở lại doanh trướng của quân. Nam Minh Đồ nhìn Lý Thành Khuê đang hấp hối trước mặt, vẻ mặt lạnh lùng nói:

“Con của ngươi thật là ngoan độc... Ngươi thấy sao!”

Thật ra Nam Minh Đồ cũng không nghĩ đến việc chỉ dựa vào Lý Thành Khuê thì có thể chiếm được thành Nhưỡng Bình. Hắn cũng chỉ muốn nhìn thử một chút mà thôi. Kết quả cuối cùng, đương nhiên đã làm hắn thất vọng.

“Con trai ta là vì quân, dùng tất cả mọi cách để vững vàng ngôi vị hoàng đế. Con trai ta là rồng phượng trong biển người, cho dù ta có chết cũng nhắm mắt. Các ngươi... Vĩnh viễn cũng không lấy được thành Nhưỡng Bình đâu!”

Lý Thành Khuê lạnh lùng nhìn Nam Minh Đồ với ánh mắt xem thường và khinh bỏ, thậm chí còn đầy sự cười cợi.

Nam Minh Đồ nghe vậy thì quỷ dị nói: “Quân y đâu, đến ổn định vết thương của ông ta, không được để ông †a chết quá sớm. Ta phải để ông ta thấy, để ông ta chết không được nhắm mắt.”

Nói đến đây, hắn nhìn về phía Lý Thành Khuê nói: “Lý Thành Khuê, mở to hai mắt ra, cố chống đỡ mà sống thêm một chút đi, đợi lúc nữa, ngươi sẽ biết ngươi dù chết cũng không thể nhắm mắt được đâu.”

Hắn vừa dứt lời thì sĩ quan quân đội cũng chạy lại từ sau lưng hắn. Dù Lý Thành Khuê bị bắn trúng trái tim nhưng chỉ cần chưa rút tên, ông ta tạm thời vẫn sống.



tiếp được, vẫn có thể cố chịu một thời gian.

Lời nói của Nam Minh Đồ lại để Lý Thành Khuê lộ ra vẻ châm chọc. Nam Minh Đồ đã muốn tự rước nhục vào thân, vậy ông ta cũng cố chống đỡ nhìn xem quân Con Cháu sẽ thất bại trước tòa thành kiên cố trước mắt như: thế nào.

Lúc này, Nam Minh Đồ trực tiếp lệnh cho quân Con Cháu tấn công thành.

Dưới mệnh lệnh của hắn, từng tiếng pháo vang lên, đạn pháo trực tiếp bắn vào cửa thành. Cửa thành mà Lý Thành Khuê cho là không thể phá được đã nổ tung trong nháy mắt.

Ngay cả tường thành ở gần cửa cũng trực tiếp bị đánh sập. Đạn pháo dày đặc bắn vào một đoạn tường. thành, đoạn tường thành này đột nhiên mỏng manh như: đậu hũ.

Sau mấy đợt bắn pháo, tất cả tường thành đều sụp. đổ. Quân Con Cháu thậm chí còn không dùng đến khinh J_ khí cầu trên trời, vì cơ bản là không dùng được.

Nhưng dù không thể dùng để công thành nhưng lại cần để đối phó quân Cao Triều ở trong thành. Dù sao đi nữa, quân Cao Triều ở trong thành rất đông đúc rậm rạp.

Trong thành Bình Nhưỡng tập trung gần bốn mươi vạn đại quân, những đại quân này ở trong thành cũng chen chúc không chịu nổi.

Sau khi tường thành đã bị đạn pháo bắn sập, quân tiên phong của quân Con Cháu cũng bắt đầu thực hiện †ấn công tường thành sụp đổ.

Lý Thành Khuê đang hấp hối thấy cảnh này thì vừa kinh hãi vừa không thể tin. Sắc mặt đầy tự tin vừa rồi của ông ta bây giờ đã biến thành sự tuyệt vọng kinh hoàng.

Ông ta chưa bao giờ thấy qua hình thức công thành nào khủng bố như vậy, không có thang công thành, cũng không tấn công mù quáng. Chỉ cần mấy đợt bản pháo, sau đó, tòa thành cứ như không hề được bố trí phòng vệ, tường thành đổ nát dưới chân. Không ai có thể cản quân Con Cháu bước vào thành được nữa.

Cùng lúc ấy, Lý Thành Khuê cũng nhìn thấy mấy trăm quả khinh khí cầu trên trời đang bay về phía tòa thành.

Khi những quả khinh khí cầu này đi vào trong thành, trong thành lại đón nhận những tiếng nổ vang mạnh mẽ. Quân Con Cháu còn chưa vào thành, quân Con Triều ở trong thành muốn cản lại quân Con Cháu đã phải gọi cha gọi mẹ hô to.

Bọn họ như vậy sao có thể tấn công hiệu quả được nữa. Các chiến sĩ của quân Con Cháu nhân dịp tình hình hỗn loạn mà chạy đến trước tường thành.

Quân Cao Triều đã lấy lại tinh thần muốn đi đến để chặn đánh, đáng tiếc, bọn họ còn chưa kịp đến gần quân Con Cháu thì lại có âm thanh xình xịch vang lên.



Sau đó, quân Cao Triều ngã xuống liên miên trong vũng máu. Quân Con Cháu cứ như người nông dân đang đi hái lúa vậy, bọn họ đi đến đâu, quân Cao Triều ở phía trước ngã xuống vũng máu liên miên đến đó.

Chưa kịp đánh, tinh thần của quân Cao Triều đã mất hết rồi, thế thì còn đánh thế nào được nữa? Vũ khí mà người ta đang câm, bọn họ còn chưa chạm được vào người ta đã bị giết từ xa rồi.

Sau khi quân tiên phong xông vào thành, Lý Thành Khuê từ phía xa nhìn thấy quân Cao Triều bị đồ sát thì không nhịn được cảm xúc trong lòng mà liên tục hộc. máu tươi. Ông ta nghiêng đầu, ngừng thở, chết không được nhắm mắt.

Ông ta cảm thấy mình chết quá oan ức, ông ta cũng đã đánh giá quân Cao Triều quá cao rồi. Đến bây giờ, ông ta mới hối hận rằng tại sao mình lại đi trêu chọc người Hoa.

Nếu ông ta không xuất binh với Hoa Hạ, có lẽ ông ta còn có thể bình an sống cả đời. Ông ta vui vẻ làm hoàng đế Cao Triều, hưởng hết vinh hoa phú quý.

Hiện tại, tất cả đều vì ông ta đã đem lòng rục rịch với Hoa Hạ mà kết thúc hết rồi!

'Trên tường thành, Lý Hiếu Thành còn đang nghĩ đến việc sử dụng ưu thế bốn mươi vạn quân để bao vây quân Con Cháu, dùng số lượng người để ép chết quân Con Cháu.

Nhưng nhìn thấy quân Con Cháu hoàn toàn một phía đồ sát quân Cao Triều, hắn ta ngồi liệt trên mặt đất. Hắn †a biết tất cả đều kết thúc rồi, thần binh giống như quân Con Cháu, sao hắn ta có thể chống lại được?

Quân Cao Triều bắt đầu đầu hàng, những người dám phản kháng đều bị giết chết, những người đầu hàng thì bị giám sát. Cứ như vậy, tổng thời gian từ khi quân Con Cháu của Hoa Hạ bắt đầu công thành đến khi tòa thành bị đánh bại cũng không đến nửa canh giờ.

Lý Hiếu Thành cũng bị hạ thần dưới trướng trói lại, dẫn đến trước mặt Nam Minh Đô. Khi thấy thi thể của phụ thân Lý Thành Khuê ở bên cạnh Nam Minh Đồ, vẻ _ mặt Lý Hiếu Thành rất phức tạp, trong đó nhiều nhất chính là sự hối hận.

Nếu sớm biết kết quả sẽ như thế này, hắn ta cần gì phải tự tay giết chết phụ thân của mình. Nếu thành thật đầu hàng, hắn ta còn có thể tiếp tục hiếu đạo với phụ J thân. Đáng tiếc, trên đời này không có thuốc hối hận!

Lý Hiếu Thành đang ngồi liệt trên mặt đất đột nhiên cười như điên, nước mắt tuôn trào, nhìn thi thể của phụ thân mình rồi lại khóc lớn.

Nam Minh Đồ nhìn vị hoàng đế hiện tại của quân Cao Triều mà thở dài, phất tay cho người kéo Lý Hiếu Thành ra chỗ khác.

'Từ đó, Cao Triều cũng chìm vào lịch sử. Dưới sự sắp xếp của Giang Siêu, Nam Minh Đồ bắt đầu thực hiện đại động tác. Toàn bộ người dân Cao Triều, hầu hết đều bị di dời ra khỏi đó.

Mà bán đảo Cao Triều cũng sẽ nghênh đón người mới vào ở. Muốn dân tộc đoàn kết với nhau thì phải có đại động tác.

Có rất nhiều người dân Hoa Hạ nguyện ý đến làm người phát triển.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.