Cách gọi của Đông Ly Khoát dành cho Giang Siêu vẫn giống hệt như trước, chẳng qua là cách gọi này có hơi mâu. thuẫn với cách gọi của nữ nhi ông.
Nhưng đối với những bộ tộc dũng mãnh và phóng khoáng như tộc Dạ Lang, họ sẽ không quan tâm đến những tiểu tiết như vậy, mọi người đều có cách gọi riêng của mình!
Nghe vậy, trên mặt Đông Ly Thải lộ ra vẻ thất vọng. Nàng cũng biết mình quá vội vàng, nên chỉ có thể bất đắc dĩ buông tay.
Lúc này, trưởng lão của Đông Ly thị, Nam Minh Phong và Bắc Quỳnh Thị nhanh chóng bước tới chào hỏi nhiệt tình với Giang Siêu.
Lúc này, Đông Ly Nguyệt nghe tin cũng vội vàng chạy tới.
Khi nhìn thấy Giang Siêu từ xa, đôi mắt nàng lập tực đỏ lên, đồng thời cũng để lộ sự thương nhớ sâu sắc.
Mặc dù, thời gian nàng ở cùng Giang Siêu không lâu, nhưng không biết từ khi nào trái tim của nàng đã bất giác thuộc về Giang Siêu.
Khi Giang Siêu rời đi, trong lòng nàng vô cùng luyến tiếc, nhưng khi gặp lại một lần nữa, nàng lại không dám tiến tới, vì sợ Giang Siêu đã quên mất mình.
Giang Siêu mỉm cười nhìn nàng, sau đó sải bước tiến về phía nàng.
Những người xung quanh nhìn thấy cảnh này, thì cố ý tránh đi.
Đông Ly Nguyệt do dự một chút, thì vẫn vội vàng tiến tới đón hắn, vẻ mặt của nàng có chút phấn khích. Nếu không có người ở xung quanh, có lẽ nàng đã không kìm nén được cảm xúc mà lao thẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-sinh-han-mon-va-kieu-the/3400724/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.