“Vâng, trở về là tốt rồi, tốt rồi...” Nghe vậy, Tống Ninh Tuyết lẩm bẩm gật đầu.
Nàng vẫn cứ ôm chặt Giang Siêu, không nỡ buông tay, dường như là sợ một khi buông tay thì Giang Siêu sẽ biến mất trước mặt nàng.
Cách làm của nàng làm cho Giang Siêu càng thêm xấu hổ. Mà mọi người xung quanh cũng có chút ngại ngùng quay đầu sang chỗ khác.
Thấy vậy, Tống Tiểu Nhã mới khụ vài tiếng, xem như nhắc nhở quận chúa nhà mình phải chú ý hình tượng.
Nghe tiếng khụ, Tống Ninh Tuyết bình tĩnh lại từ cơn thất thố. Nàng lùi ra sau, mặt mày đỏ bừng dưới ánh đuốc.
“Giang đại ca, chàng sai Tiểu Nhã gọi ta tới đây để làm gì vậy?” Tống Ninh Tuyết vội vàng nói sang chuyện khác.
Nghe vậy, sắc mặt Giang Siêu lập tức trở nên nghiêm túc. Hẳn nói với Tống Ninh Tuyết: “Ninh Tuyết, tri châu Ninh Châu là dượng của nàng đúng không?”
Giang Siêu từng nghe Tống Ninh Tuyết nói dượng của nàng là tri châu Ninh Châu, là quan chức địa phương lớn nhất châu phủ.
Vị dượng kia là trượng phu của dì ruột nàng, nhị công tử của lão Tĩnh Quốc công, đệ đệ của Tĩnh Quốc công đương nhiệm, địa vị trên triều đình không hề kém với Trấn Quốc công.
Giang Siêu từng nghe nói về vị dượng kia của Tống Ninh Tuyết. Ông là một vị quan tốt, công chính liêm minh.
Nếu có thể tìm tới vị tri châu kia thì có thể giải quyết được. vấn đề hiện nay của hắn.
Mấu chốt là Giang Siêu không biết đối phương có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-sinh-han-mon-va-kieu-the/3400564/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.