“ừ… chỉ cần cỏ muốn, ta đều viết cho có.” Giang Siêu vỏ thức mang theo chút cưng chiều trong giọng nói.
Lời nói của hắn làm cho Tống Ninh Tuyết hơì giật mình, không hiếu sao trên mặt cũng trờ nên đỏ ửng.
Thấy cảnh này, những người xung quanh vội vàng quay đầu sang chỗ khác, coi như không nghe không thấy gì cả.
Giang Siêu cảm nhận được không khí không đúng, cũng có chút xấu hổ.
Thật ra là hắn đã coi Tống Ninh Tuyết là bạn bè, nên mới không suy nghĩ nhiều khi trả lời.
Đối với bạn bè, Giang Siêu chưa từng keo kiệt, còn rất quý trọng, nào ngờ lại gây ra tình cảnh xấu hổ như hiện giờ.
“À… chúng ta nén đỉ về xem xưởng thuốc nổ được xây dựng đến đâu rồi… Phải rồi, phái người đi theo dõi núi Kê Minh chưa? Còn nữa…”
Giang Siêu vừa vội vàng nói sang chuyện khác, vừa đứng dậy đi về một phía, đế lại một đám hộ vệ mặt mày mang vé mập mờ
và Tống Nính Tuyết đỏ bừng cả mặt.
Qua cơn xấu hố, Tống Ninh Tuyết lập tức nghiêm mặt, lạnh lùng nhìn về phía Lâm Bân, nói: “Huấn luyện cho tốt, nếu không nhốt các ngươi vào tù!”
Giọng điệu nàng trông có vẻ hung dữ, thực tế lại không có bao nhiêu hung dữ.
Lâm Bân cố nén cười, vội vàng gật gật đầu.
Thấy cảnh này, Tống Ninh Tuyết quay người chạy theo Giang Siêu.
“Chuyện tìm tiên sinh dạy học sao rồi?” Giang Siêu thây Tống Ninh Tuyết đi theo thì vội vàng hỏi.
Giang Siêu định làm bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-sinh-han-mon-va-kieu-the/3400481/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.