Anh không nhớ rõ, cô cũng không quên hoàn toàn.
Bạc Dạ thấy Đường Thi hết lần này đến lần khác bị người ta chiếm tiện nghi, cả người giận dữ đến mức sắp nổ tung, người phụ nữ này là của anh, đã từ lúc nào người khác dám động tay động chân vào cô ấy?
“Mày dám đánh tao, rốt cuộc mày là thằng nào?”
“Tao là ông nội mày đấy!” Bạc Dạ không nhịn nổi nữa, đạp một phát vào người tên kia khiến hẳn ta hộc máu mồm, Đường Thi hét lên: “Đừng đánh nữa!”
Bạc Dạ ngoái đầu lại nhìn, sau đó kéo Đường Thi sang một bên, từ khi mất trí nhớ đến nay anh vẫn luôn coi cô như tri kỉ mà chăm sóc, giống như là một anh trai vô cùng có sức hút trong nhà vậy, mặc dù sau khi mất trí nhớ Bạc Dạ lại vô cùng thích cục cưng Đường Thị, thích kiểm soát cô trong tầm tay mình.
Thế nhưng đây là lần đầu tiên Bạc Dạ nổi giận với Đường Thị, anh hét: “Có việc gì thì không thể cùng nhau nói chuyện sao! Cớ sao phải chạy trốn! Sao phải bỏ đi hả! Muốn bắt chuyện thì cũng không nói một tiếng!
Tôi mất trí nhớ là thật, không phải đùa, chuyện này cũng không phải là cố tình lừa em!
Nếu như trước đây tôi làm chuyện gì có lỗi với em thì em cứ nói thẳng ra là là tốt rồi!
Dù sao hiện giờ ông đây cũng thích em như thế, em có trả thù tôi thế nào tôi cũng chịu, trò chơi hàng hạ một người đến mức phải ấm ức như vậy tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-phuc-tong-tai-cao-ngao/1858524/chuong-515.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.