Bạch Việt đang uống hồng trà, suýt chút nữa thì phun ra ngoài, anh ta ho sặc sụa, vội đưa tay xoa cổ họng: “Giang Lăng, bình thường không phải anh cùng với anh trai anh vẫn hay mắng tôi đó sao?”
Giang Lăng vui vẻ đáp: “Thế nào? Vẫn hi vọng tôi sẽ khen anh sao?”
Bạch Việt trừng mắt nhìn: “Được lắm, cái miệng này của anh, đúng mà miệng chó không thể khạc ra được ngà voi.”
Bạch Việt là một người đàn ông có ngoại hình rất là thư sinh, yểu điệu, nhất là khi anh ta nở nụ cười, đôi mắt hoa đào sáng lấp lánh, khiến cho người khác cảm thấy giống như một yêu tinh. Khi anh ta đứng bên cạnh Bạc Dạ, làm thành một cặp một tà một quỷ. Những cô gái giúp việc của nhà họ Giang đều đỏ mặt nhìn về phía bốn người bọn họ ở trong phòng khách, âm thầm bàn luận vì sao bọn họ lại có thể đẹp trai đến như thế.
Sau đó, Giang Lăng mỉm cười hỏi Bạc Dạ tối nay có muốn đi ra ngoài uống rượu không, trước đây Bạc Dạ luôn sống một cách xa hoa, đồi trụy, nghe thấy lời này chắc chắn sẽ vui vẻ đồng ý, nhưng lần này lại đột nhiên lắc đầu từ chối.
Giang Lăng hỏi: “Tại sao?”
Bạc Dạ nói: “Tôi muốn đi tìm Đường Thi trước đã. Lúc nãy trên máy bay nhìn thấy cô ấy cùng với Tô Kỳ nói chuyện với nhau suốt quãng đường, khi xuống máy bay rồi còn cùng nhau rời đi. Tôi có chút không yên tâm.”
Mọi người: “” Chắc chắn đây là nghiệt duyên, mất đi trí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-phuc-tong-tai-cao-ngao/1858508/chuong-499.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.