Ngược lại Đường Thi hít một ngụm khí lạnh: “Tại sao anh lại muốn làm như vậy! Có việc gì cứ nhằm vào tôi - hãy buông tha cho người thân của anh ấy!”
Bạc Dạ cho dù ác liệt đến đâu, người thân cũng là vô tội!
Tùng Hi càn rỡ cười to:
“Bởi vì chỉ có như vậy Bạc Dạ mới có thể nghe theo sự sai bảo của tôi, tôi muốn anh ta phải trả một cái giá thật đắt, cho sự lựa chọn cứu Tùng Tranh trong khoảnh khắc đó!”
Họng súng của Tùng Hi hướng qua hướng lại về phía Đường Thi và Bạc Dạ:
“Bây giờ cô chọn đi, cô Đường Thi, là người thân của Bạc Dạ chết, hay là chính cô đây?”
Bạc Dạ che chở Đường Thi ở phía sau: “Anh...”
“Anh dám lấy người thân của Bạc Dạ tới uy hiếp tôi sao?”
Đường Thi cười hai tiếng:
“Anh có biết không, đã có lúc tôi còn ước gì bà nội của Bạc Dạ chết đi!”
Tùng Hi bị tiếng cười này của Đường Thi làm cho ngẩn ra, còn có An Mật bị bắt cóc ở bên cạnh cũng đều kinh ngạc không kém.
Đường Thi lại duỗi tay, chỉ thẳng vào An Mật:
“Còn cô ta nữa, tôi chỉ hận không thể lột da rút gân cô ta ra! Để trả lại máu và nước mắt lúc trước. Cho dù có chết một nghìn lần một vạn lần cô ta vẫn còn mang tội với tôi! Anh lấy hai người này tới uy hiếp tôi? Anh không nghĩ chuyện này quá buồn cười rồi sao! Có bản lĩnh, thì ra tay đi! Để tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-phuc-tong-tai-cao-ngao/1858465/chuong-456.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.