Hành động của Đường Duy coi như câu trả lời cho Bạc Dạ. Tới đây thôi, con đường về sau không cần đưa tiễn.
Nhìn Đường Duy dần dần đi xa, ánh mắt Bạc Dạ nặng nề nhìn cậu bé. Anh đứng nghiêng mặt, sống mũi cao thẳng phác thảo khuôn mặt tuấn tú, người qua đường đi ngang đều sẽ nhìn anh nhiều lần, nhưng Bạc Dạ vĩnh viễn nhìn theo bóng lưng Đường Duy.
Không lâu trước đó, anh chỉ toàn để lại bóng lưng và sự lạnh lẽo cho hai mẹ con họ, bây giờ… biến thành anh nhìn họ rời đi, muốn đuổi theo, nhưng lại không có dũng khí.
Khi Đường Duy về nhà, Đường Thi và Khương Thích đang nằm trên sofa chơi game. Họ vừa lúc trở về từ studio của tạp chí, cả ngày bận rộn đổi tám tạo hình, cuối cùng mới quyết định chọn ảnh, về đến nhà mệt đến mức đùi sắp bị chuột rút.
Khương Thích nằm trên sofa, Hàn Nhượng nấu ăn trong bếp. Lúc Đường Duy đẩy cửa vào nhà, Đường Thi liếc nhìn cậu bé: “Con đã về rồi à? Hôm nay chơi thế nào?”
Đường Duy đáp: “Rất vui vẻ.”
“Vui là được rồi.” Đường Thi mỉm cười xoa mặt cậu bé: “Hai anh trai đến đón con hồi sáng đưa con về nhà à?”
Đường Duy lắc đầu: “Không phải, con tự về nhà.”
“Sau này phải chú ý an toàn, biết chưa? Nếu con về nhà một mình.” Đường Thi căn dặn con trai: “Hoặc là gọi điện cho mẹ, mẹ sẽ đón con.”
“Dạ.” Đường Duy cười nói: “Mẹ, mẹ có nghĩ tới ông bà nội đang ở đâu không?” Cậu bé mịt mờ thăm dò.
Nhắc đến đây, Đường Thi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-phuc-tong-tai-cao-ngao/1073591/chuong-438.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.