Giọng cậu bé không hề sợ hãi. Bạc Dạ hoảng hốt nhớ tới lúc Tùng Lâm bị bao vây, rõ ràng cậu bé sợ đến mức run rẩy, nhưng vẫn bướng bỉnh chống đỡ, không chịu lùi lại. Đúng thế, đây chính là Đường Duy, đa trí như yêu, không sợ trời không sợ đất cơ mà.
Bạc Dạ bỗng cười khẽ, giọng nói lạnh lùng chứa sức mạnh đánh thức người khác. Anh nói: “Được.”
Đường Duy đuổi theo Bạc Dạ. Mọi người huy động nhân viên, sau đó Lâm Từ lái xe, chở R7CKY và Ventus chạy đến kho hàng bỏ hoang. Kho hàng này nằm giữa Hải Thành và Bạch Thành, đến đó cần tốn một tiếng. Trong lúc này R7CKY và Ventus vẫn luôn dò theo định vị để phòng ngừa vị trí của Tùng Sam thay đổi. Cuối cùng khi họ đến nơi, gần kho hàng còn chưa có người khác.
“Đi xuống cẩn thận.” Bạc Dạ hạ giọng: “Người của chúng ta còn đang trên đường đến đây.”
Vẻ mặt R7CKY đã không còn ngả ngớn, rũ mi mắt lạnh lùng hỏi: “Anh kêu ai?” Đồng thời lắp đạn vào súng.
Bạc Dạ lạnh lùng nói: “Diệp Kinh Đường.”
“Tôi biết ngay.” R7CKY huýt sáo, ngay sau đó nòng súng màu đen nhắm vào Bạc Dạ, hai luồng sát khí bừng lên. Đối mặt với thái độ thờ ơ của Bạc Dạ, R7CKY rất kinh ngạc, nhưng không biểu hiện ra mà chỉ híp mắt: “Anh có thể điều tra tôi thì chắc cũng điều tra ra ân oán hồi đó… Tại sao còn kêu Diệp Kinh Đường tới đây? Không sợ tôi giết anh ta sao?”
Ánh mắt Bạc Dạ lạnh lẽo, mặc dù bị súng chĩa vào nhưng vẫn không sợ hãi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-phuc-tong-tai-cao-ngao/1073586/chuong-433.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.