Chương trước
Chương sau
Cô đã kết hôn với Bạc Dạ chưa? Còn mặt dày gọi người ta là mẹ?
Sắc mặt An Mật trắng bệch, muốn nói gì đó, bà cụ Bạc tuy đã già, nhưng giọng nói vẫn rất lạnh lùng: "Ở nhà họ Bạc, từ trước đến giờ chỉ cần tôi nói là quyết! Tôi nói An Mật là con dâu của nhà họ Bạc tôi thì chính là cô ấy!"
Đường Thi cười lạnh: "Cứ luôn miệng nói nhà họ Bạc do bà làm chủ, vậy sao bà không lấy An Mật thay cho Bạc Dạ luôn đi? Người đi trên thảm đỏ sẽ không phải là bà cụ Bạc và cô An Mật đấy chứ?"
Lời chế giễu này làm mọi người trong phòng đều cười lớn.
Tiểu Nguyệt Lượng ôm bụng: "Trời ơi cười chết tôi mất! Bà cụ Bạc lấy con dâu? Ha ha thay Bạc Dạ lấy vợ! Hay lắm hay lắm! Không hiểu những người có tiền!"
Phương Phương liếc mắt: "Cười lớn thế làm gì, không chừng lại đúng thật vậy ấy chứ! Cô xem bên ngoài Bạc Dạ là một người sáng sủa đẹp đẽ, không chừng chỉ là một con chó dưới chân của bà cụ Bạc, bà ta mới là người điều khiển."
Lục Khủng Long cười đến mức quần áo xộc xệch: "Cô xem mặt người ta kìa, xanh hết cả lên rồi! Lớn tuổi như vậy rồi mà vẫn phải bận tâm lo nghĩ, chắc là không sống được lâu đâu."
Bà cụ Bạc vừa nghe bọn họ mắng mình không sống được lâu thì tức đến nỗi thở hổn hển: "Đám người các người, không coi ai ra gì!"
"Đúng vậy, trong mắt tôi bà không là gì cả."
Ông Vương cười lạnh: "Các người tôn trọng chúng tôi, chúng tôi cũng sẽ tôn trọng các người. Thế nhưng các người vừa bước vào cửa đã có thái độ ép người quá đáng như vậy, chúng tôi nghĩ cũng không cần để lại cho các người thể diện gì cả!"
"Ông là cái thá gì chứ?"
"Thế bà là cái thá gì chứ!"
Tiểu Nguyệt Lượng tức giận, ném luôn một cái ghế qua, cô ấy không đánh bà cụ Bạc, mà hướng về phía An Mật, An Mật kêu lên một tiếng thảm thiết, phần trán bị rách một vết, máu tươi chảy ra.
"Cút! Bây giờ xuống tầng tìm một bác sĩ khâu cho cô đi, chị đây thanh toán cho cô!"
Tiểu Nguyệt Lượng rút từ trong ví da ra một xấp tiền rồi vứt vào mặt An Mật: "Tiền thừa cô lấy đi mà mua thêm thứ gì bổ cho cái não của cô đi! Không biết điều mà còn đến ức hiếp Đường Thi? Cô là thứ gì chứ? Mang cái danh vợ người ta là ngẩng mặt lên trời rồi đúng không? Giỏi thì cầm luôn cái danh bà nội nhà họ Dạ luôn đi!"
An Mật bị Tiểu Nguyệt Lượng mắng đến bật khóc, bà cụ Bạc nhìn thấy máu trên đầu của An Mật thì trợn trừng mắt lên: "Các người giỏi lắm! Còn làm thương người khác!"
"Bà mà không cút đi thì tôi đánh cả bà đấy!"
Phương Phương bước lên trước, hung hăng đạp vào xe lăn An Mật đang ngồi: "Tôi nói cho cô biết, tính cách Đường Thi dễ bắt nạt, thế nhưng chúng tôi thì không đâu! Nếu thích chúng tôi có thể về viết một bài tin tức, bà cụ Bạc và cháu dâu của bà ta đến ức hiếp vợ cũ, tôi để cho các người cả đời này cũng không ngóc đầu lên được."
"Các người không biết xấu hổ!"
An Mật vừa khóc vừa mắng, thu hút một đám bác sĩ đi qua nhìn vào, tiếng khóc của An Mật vô cùng thê thảm: "Sao các người có thể đối xử với tôi như vậy! Chẳng qua tôi muốn hỏi Đường Thi một câu thôi mà, dựa vào đâu mà lại ra tay làm thương người!"
"Sao cô không hỏi bà già chết tiệt ở bên cạnh mình kìa, hai cái tát trên mặt Đường Thi lúc đầu là dựa vào đâu?"
Khương Thích hét lên với những người đang xem kịch ở bên ngoài: "Nhìn cái gì mà nhìn, không thấy người ta đóng vai nạn nhân bao giờ à? Quay mà đăng lên mạng, không phải các người muốn nổi sao, không phải muốn gả vào nhà họ Bạc sao, được thôi, thành toàn cho mấy người!"
An Mật một tay quay xe lăn, một tay ôm lấy trán mình: "Tôi sẽ không bỏ qua cho các người đâu, tuyệt đối không!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.