Bạc Dạ chở Đường Thi chạy như điên ở trên đường. Sau khi vào trong xe, anh lập tức cho xe chạy. Anh rất nhạy cảm nên sớm nhận ra được sau lưng có một chiếc xe đang đuổi theo.
"Cậu chủ Bạc, phía sau có một chiếc xe đuổi theo chúng ta!" Đường Duy cũng phát hiện, chỉ vào gương chiếu hậu: “Cắt đuôi nó.”
“Bây giờ, con không quen thuộc với đường xá ở phía đông Bạch Thành...”
Bạc Dạ quay tay lái. Đường Duy ngồi ở hàng ghế sau hỏi Bạc Dạ: “Ba có mang máy tính không?”
Bạc Dạ nói: “Phía sau có một cái máy tính để chơi game, không hay dùng. Con...”
Anh lập tức hiểu Đường Duy muốn làm gì.
Đường Duy cầm máy tính qua, sau đó nói với Đường Thi: “Mẹ, lại đây. Con cho mẹ xem...”
Một giây sau, Đường Thi quay đầu qua. Đường Duy dứt khoát chém bàn tay lên cổ cô, Đường Thi hôn mê ngay lập tức.
Bạc Dạ đạp đạp chân ga, mắng một câu: "Mẹ kiếp. Con cũng dám ra tay với cả mẹ mình sao?”
“Con không muốn để mẹ nhìn thấy cảnh con gặp nguy hiểm.” Đường Duy mở máy vi tính ra rồi nhanh chóng bắt đầu gõ bàn phím, sau đó cậu bé gọi điện thoại cho R7CKY.
Ventus và R7CKY chơi game suốt cả đêm, vừa mới đi ngủ được không bao lâu. Cuộc gọi điện thoại của Đường Duy đã đánh thức bọn họ.
Anh ta vừa bắt máy liền nghe được tiếng của học trò kêu lên: “Thầy, em cần thầy giúp đỡ.”
R7CKY bịt tai lại: “Lượn lượn, tìm đến thầy đều không phải chuyện tốt đẹp gì.”
“Em bị người ta truy sát.”
Đường Duy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-phuc-tong-tai-cao-ngao/1073548/chuong-395.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.