Đường Thi và Bạc Dạ đứng hai bên cửa sổ đối mặt với nhau một lúc lâu.
Sau đó cô gái đột nhiên cau mày lại, rồi cô dùng sức kéo tấm rèm lại, ngăn cản tất cả ánh mắt nhìn ngó.
Đêm hôm đó, tuyết rơi suốt cả đêm ở Bạch Thành thần bí và lãng mạng này, ngày hôm sau khi mọi người thức dậy, vừa kéo rèm cửa sổ ra bọn họ đã không nhịn được ồn ào cảm khái.
Tuyết đến bất chợt giống như sau một đêm gió xuân, ngàn vạn cây lê đều nở hoa.
Lúc này khắp nơi đều là tuyết trắng xóa, tuyết đã ngừng rơi rồi, nhưng mà vẫn chưa tan, ánh mặt trời chiếu xuống phản chiếu ra ánh sáng long lanh, Đường Thi đưa Đường Duy ra ngoài đi dạo một vòng, đời này cậu nhóc chưa từng trông thấy trận tuyết nào lớn như vậy, cậu cầm theo chiếc chậu nhỏ đi xuống dưới lầu, rồi múc về một chậu đầy tuyết, sau đó còn đặt nó vào trong tủ lạnh.
Sau khi Hàn Nhượng thức dậy làm bữa sáng, vừa kéo tủ lạnh ra nhìn vào, thiếu chút nữa anh ta đã bật cười.
"Mới sáng sớm ai đã đặt một chậu tuyết vào trong tủ lạnh của chúng ta vậy?"
Hàn Nhượng cười đến mức hai mắt híp mắt lại, khiến Đường Duy ở bên cạnh vô cùng ngượng ngùng: "Là em!"
"Em đúng là nhân tài đó... Nếu thích tuyết như vậy thì ra ngoài chơi, sao còn phải mang về nhà để giữ lạnh?"
Hàn Nhượng cười hỏi: "Muốn ăn tuyết à?"
"Em sợ tuyết tan mất, sau này muốn ngắm nữa không biết phải chờ tới khi nào."
Đường Duy nghiêm túc nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-phuc-tong-tai-cao-ngao/1073538/chuong-385.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.