Đó là một cốc Starbucks vẫn còn hơi nóng.
Đường Thi nhìn cái túi đó, chỉ cảm thấy một cốc Starbucks bây giờ nặng đến ngàn cân.
Bạc Dạ nhìn Đường Thi, cảm thấy mọi tâm trạng phiền muộn đều đã được giải tỏa. Bà cụ Bạc ở nhà, ngày nào cũng nói bóng nói gió một cách quái gở, anh không muốn ở lại nhà thêm một phút nào nữa.
Anh không biết tại sao lại nghĩ đến việc đi tìm Đường Thi, anh tự nói với chính mình, có Đường Thi ở bên chắc hẳn sẽ rất ấm áp nhỉ?
Bạc Dạ nhét đồ vào trong tay của Đường Thi, sau đó nói: "Em lên đi, đêm giao thừa, tôi thăm em một lúc."
Tôi thăm em một lúc.
Có gì phải thăm chứ, Bạc Dạ, chúng ta đã thế này rồi.
Đường Thi cười một cách miễn cưỡng, nhận lấy cốc cà phê anh đưa qua. Cô không có gì mà phải cảm thấy ngại, người nợ cô là anh, cho dù cô có dùng thái độ cũng không được coi là quá đáng.
Đường Thi quay người đi lên, Bạc Dạ nhìn bóng lưng mặc chiếc áo khoác lông dày của cô, ánh mắt hơi tối lại. Vào ngày lễ rét đậm, gió lạnh thổi những bông tuyết quay tròn, tuyết rơi rồi.
Đường Thi cũng cảm nhận được, vừa bước vào tòa nhà đã ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc có mấy bông tuyết nhỏ bay xuống trước mắt cô, bông nào cũng vô cùng đẹp đẽ.
Khi Đường Thi bước lên, trên tóc cũng vẫn còn những bông tuyết nhỏ vụn vặt, cô mở cửa nói với Đường Duy: "Đường Duy! Tuyết rơi rồi!"
Đường Duy vẫn còn đang chơi cờ vây với Khương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-phuc-tong-tai-cao-ngao/1073536/chuong-383.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.