Cả đời của anh chưa từng đặc biệt mong muốn thứ gì, bởi vì thời điểm anh muốn một món đồ nào đó, tùy tiện liền có thể có được, thậm chí còn có người đứng xếp hàng đưa tới.
Nhưng chỉ duy nhất hai mẹ con bọn họ, Bạc Dạ không cách nào có thể buông xuống được.
Có lẽ chính là ứng nghiệm với câu nói kia, lúc đầu không có được sẽ vĩnh viễn day dứt khôn nguôi, được yêu nhiều hơn thì đều không cần lo sợ. Lúc Bạc Dạ là người đàn ông quan trọng nhất của Đường Thi, anh mặc ý phung phí tất cả tình yêu của cô, đến về sau...cuối cùng cũng không tài nào có được nữa.
Đường Duy không lên tiếng, tay móc chiếc điện thoại nhỏ của mình ra gửi tin nhắn cho mẹ của mình, nói là gặp được một người bạn ngoại quốc chơi rất thích, nên muốn ở lại chơi với người ta một lúc, Đường Thi không dấy lên nghi ngờ, bên đây không phải là Bạch Thành, cộng với chuyện Khắc Lý Tư cũng đang ở kế bên đây, cho nên để cậu nhóc đi.
Đường Duy đặt điện thoại di động xuống, sau đó giơ tay lên, gọi cho phục vụ tới, cậu bé ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Bạc Dạ, trong ánh mắt kinh ngạc của người đàn ông, nhìn người phục vụ nói: “Một ly Old Fashioned, một ly Mojito.”
Người phục vụ nhẹ giọng đáp ứng, sau đó bưng hai ly rượu lên, Đường Duy kéo ly Mojito để trước mặt mình, một ly rượu khác màu vàng đưa tới trong tay của Bạc Dạ.
Đường Duy hít một ngụm vị chanh của ly Mojito: “Chúng ta nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-phuc-tong-tai-cao-ngao/1073499/chuong-346.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.