Đường Duy và Tô Kỳ ăn lẩu tận hai tiếng đồng hồ, sau đó hai người nằm dài ra sô pha tự sờ bụng của mình, ngẩn người nhìn vào nồi lẩu vẫn còn đang sôi ùng ục.
Đường Duy ợ một cái, hít một hơi sâu rồi lại thở ra: “No quá.”
“Chú cũng vậy.” Tô Kỳ ngồi phịch xuống như một ông già, hai chân duỗi thẳng dưới bàn: “Mấy năm rồi không ăn no căng như vậy, đợi lát nữa chúng ta đi dạo, chú đưa cháu về chỗ mẹ cháu.”
Đường Duy cười híp mắt: “Chú đã mua cho cháu rất nhiều đồ.”
“Có gì to tát đâu.” Tô Kỳ vung tay: “Mua cho cháu vài cái áo thôi mà, chẳng đáng là bao.”
Đường Duy chống cằm nhìn Tô Kỳ: “Có phải chú rất muốn theo đuổi mẹ cháu không?”
Tô Kỳ không chút nghĩ ngợi trả lời: “Đúng vậy, rất muốn, ngày nào cũng muốn.”
“...” Đường Duy thở dài: “Bây giờ mẹ cháu mất trí nhớ rồi, đợi lúc mẹ cháu nhớ được chú thì chú có thể thử xem.”
“Kế hoạch ban đầu của chú là định tranh thủ lúc mẹ cháu bật đèn xanh thì chú sẽ theo đuổi.”
Tô Kỳ cầm đũa chán nản chọc tới chọc lui: “Tiếc là mẹ cháu từ chối chú rồi.”
“Mẹ cháu cũng từ chối Bạc Dạ rồi.” Đường Duy nháy mắt: “Trước mắt, mẹ cháu không có ý định yêu đương.”
“Ý của cháu thực ra là đang ám chỉ cho chú, không chừng sau này chú vẫn còn cơ hội à?”
Tô Kỳ cũng nháy mắt với Đường Duy: “Đợi mẹ cháu xuất viện đã, đợt này chú nghe nói trạng thái tinh thần của mẹ cháu không ổn định lắm.”
“Đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-phuc-tong-tai-cao-ngao/1073483/chuong-330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.