Âm thanh vừa phát ra đã làm long trời lở đất!
Đường Thi sợ hãi, ngẩng đầu nhìn về phía Đường Duy đứng bên ngoài đám người, tay cầm một khẩu súng. Rõ ràng chỉ là một đứa bé năm sáu tuổi thôi, vậy mà trong mắt lại đằng đằng sát khí, lúc cầm súng mắt không chớp, nhìn chăm chăm vào đám người bên cạnh Đường Thi.
Đám người đột nhiên có ảo giác như bị dã thú nhìn chằm chằm, sát ý trên người Đường Duy rõ ràng không thua người trong Tùng Lâm là bao!
Lưu Lôi kêu lên một tiếng: “Bắt thằng nhóc chết tiệt kia đến đây cho tao!”
Giả thần giả quỷ! Ai lại sợ một thằng nhóc như nó chứ! Cái phát đạn lúc nãy cũng là bắn chơi thôi, cũng chỉ là một đứa trẻ, cũng chỉ là một…
Bà ta chưa kịp suy nghĩ nhiều đến cái chuyện nhỏ này, thì một viên đạn trực tiếp bay qua mặt, kéo theo một vệt máu rực lửa, thậm chí màng nhĩ cũng bị cơn đau kích thích mà giần giật.
“A!!” Lưu Lôi cúi người xuống che mặt lại, bà ta cảm thấy nửa bên tai như bị ai đó bắn trúng, viên đạn đó sượt qua mặt, rồi bắn vào bức tường đằng sau lưng, lập tức xuất hiện một lỗ tròn đen kịt, như là đang cười nhạo sự ngây thơ của bà ta lúc nãy!
Thằng nhóc này có thể bắn súng, hơn nữa còn vô cùng chuẩn xác!
Từng câu từng chữ của Đường Duy như nhiễm chút khí lạnh, ngay sau đó, đôi mắt cậu như trời đêm, tràn đầy phẫn nộ, cậu nói. “Tôi nói lại lần nữa, hoặc là cút, hoặc là chết!” Chỉ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-phuc-tong-tai-cao-ngao/1073465/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.