Việc của Vưu Kim, Đường Thi nhớ rất rõ, cô gật đầu: “Sao thế con?”
“Không... Không có gì ạ.” Ánh mắt Đường Duy toát lên vẻ kỳ quái, nhưng rất nhanh liền bị cậu che giấu đi, vẫn lại là dáng vẻ ngây thơ vốn có, nhìn Đường Thi cười: “Con chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi.”
Vưu Kim và Thầy online của cậu rốt cuộc có mối quan hệ như thế nào?
Đường Duy luôn cảm thấy phía sau có cả một bí mật rất lớn, còn cậu vừa hay lại nắm trong tay một sợi dây trong đó, không biết rằng liệu cậu có thể thuận lợi tìm ra được sự thật hay không?
Nửa tháng sau khi cắt chỉ, Đường Thi muốn xuất viện.
Lúc đi ánh mắt cô lạnh nhạt, cho dù không nhớ gì, nhưng tận trong xương tủy, cô vẫn mang theo vẻ lạnh lùng đó. Khi Bạc Dạ muốn qua đưa hai mẹ con cô về, thì bị cô lãnh đạm từ chối bằng một câu “không cần”.
Bạc Dạ nhìn bóng lưng Đường Thi, đáy mắt hiện lên vẻ đau xót: “Đường Thi, anh biết là anh nợ em rất nhiều, nhưng em đừng làm đến mức, ngay cả cơ hội để chuộc tội cũng không cho anh.”
“Tôi chưa bao giờ cho anh cơ hội.”
Đường Thi trầm mặc rất lâu, kéo Đường Duy rời đi: “Anh Bạc, tôi hiện tại đã quên hết những việc xảy ra trước đây, tuy nhiên dù gì mọi chuyện cũng qua rồi, không cần nhắc đến nữa.”
Cô nói chuyện đã qua đừng nhắc đến nữa, cô nói cô đã quên, quên cả những nỗi đau đã qua? Đến cả tình yêu trong quá khứ cô cũng quên hết. Hiện tại, đến cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-phuc-tong-tai-cao-ngao/1073459/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.