“Khách khí rồi.”
Lâm Từ cười nhẹ, quay đầu nhìn về phía sau: “Duy Duy hôm nay chơi thế nào?”
“Anh Lâm Từ!” Đường Duy chào rất to: “Rất vui ạ, em đã được chơi tất cả các trò rồi, thật là may mắn.”
“Đợi mẹ em hồi phục sức khỏe, lần sau lại đến nữa nhé.” Lâm Từ nháy mắt với Đường Duy: “Anh dẫn em đến khách sạn Castle nghỉ một đêm.”
“Được ạ.”Đường Duy tỏ ra rất phấn khích: “Vậy thì em chính là hoàng tử, còn mẹ em chính là công chúa rồi.”
Đường Thi và Lâm Từ đều bật cười, ô tô rất nhanh đã chạy lên cầu vượt, Lâm Từ tranh thủ lấy điện thoại ra soạn một tin nhắn gửi đi.
“Cậu Dạ, tôi đã đón được người rồi.”
“Được rồi, chú ý an toàn.”
Sau khi đọc tin nhắn Lâm Từ bật cười tự giễu, tắt điện thoại và tiếp tục lái xe, thi thoảng quay sang nói chuyện với Đường Duy. Cuối cùng khi đến Bạch Thành, Đường Duy do cả ngày tiêu hao quá nhiều sức lực nên trực tiếp ngủ từ lúc nào.
Đường Thi ôm cậu con trai bé nhỏ vào lòng, nhưng thân thể của cô quá gầy yếu, xem ra là đang bị quá sức, Lâm Từ nói: “Để tôi bế cậu chủ nhỏ giúp cô.”
Chết rồi, lỡ xưng hô nhầm rồi.
“Cậu chủ nhỏ?”
Đường Thi quay sang nhìn Lâm Từ: “Anh đang nói... Duy Duy đúng không?”
Toàn thân Lâm Từ toát mồ hôi lạnh, cậu ta không đề phòng mà gọi cậu chủ nhỏ theo thói quen, Đường Thi chắc chắn đã nhận ra điều gì đó.
“Ông chủ của anh là... Bạc Dạ” Đồng tử Đường Thi co rút lại: “Duy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-phuc-tong-tai-cao-ngao/1073457/chuong-304.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.