Tô Kỳ ngần ra, sau đó nhìn cuốn sách trong tay cô, là tài liệu học thuật, cô bị bệnh nằm viện mà còn không quên chuẩn bị tài liệu.
Thì ra có những cảm xúc, cho dù bộ não đã quên, nhưng thân thể vẫn ghi nhớ. Ảnh hưởng của bsa vẫn ăn sâu vào xương tủy, cho dù cô đã xóa bỏ anh ta ra khỏi trí nhớ, cảm xúc vẫn sẽ nảy sinh theo quán tính.
Tô Kỳ thở dài: “Lúc cô nghe tên tôi không có cảm xúc gì sao?”
Đường Thi thẳng thắn lắc đầu: “Không có.”
Tô Kỳ cảm giác như bị đâm một nhát. Đường Duy lại không nể mặt cười ầm lên: “Mẹ cháu có thể quên bất cứ ai, nhưng sẽ không quên cháu.”
Tô Kỳ hung tợn nhìn cậu nhóc: “Cháu đừng đắc ý, sẽ có lúc cháu khóc!”
Mấy người cười đùa với nhau, bầu không khí rất hòa thuận. Bởi vì Đường Thi đã quên Tô Kỳ nên đương nhiên cũng quên lúc trước Tô Kỳ từng làm những chuyện xấu xa với mình, khiến cô có ấn tượng không tồi về người này, một chàng trai con lai rất nhiệt tình, ít nhất con trai cô rất thích Tô Kỳ, lòng yêu thích của bọn trẻ con không phải là giả dối.
Sau này nhàn rỗi nhàm chán, Tô Kỳ còn nói muốn chơi bài, trực tiếp bày ra một cái bàn nhỏ ở cuối giường, sau đó lấy một bộ bài poker mới tinh từ trong túi áo. Đường Duy và Đường Thi đều sửng sốt, Tô Kỳ nói luật chơi một lần, sau đó Đường Duy ông cụ non khoanh tay nói: “Ừ ừ, cháu biết cái này, thực ra phát bài càng nhiều thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-phuc-tong-tai-cao-ngao/1073443/chuong-290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.