Đi làm? Bạc Dạ cười khẩy trong lòng, anh đã đánh giá quá thấp khả năng của Đường Thi, cô có thể tìm đến Diệp Kinh Đường để được giúp đỡ.... Nhìn vào bóng lưng Đường Thi và Khương Thích đã đi xa, Bạc Dạ nắm chặt tay lại. ****** Buổi tối, khi Đường Thi về đến nhà cô liền lập tức mở hòm thư của mình xem có ai đồng ý hợp tác với các cô hay không. Nhưng thật đáng tiếc, thế lực của Bạc Dạ thực sự quá lớn, ngoài Diệp Kinh Đường là đối tác làm ăn của anh ta chịu ra tay giúp cô thì các công ty khác đều không dám nhận tờ đơn của Đường Thi. Cô ngồi xuống pha một ly sữa cho mình và chằng mấy chốc có tiếng chuông cửa reo lên, khi Đường Thi ra mở cửa, liền thấy Bạc Dạ đứng trước mặt cô. Cô hơi rùng mình và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Bạc Dạ, khi cô vội vàng muốn đóng cửa lại, người đàn ông đã đưa tay ra ngăn cản và nắm chặt lấy cổ tay cô. Đường Thi run lên, cô theo phản xạ có điều kiện muốn đẩy anh ra: “Anh bỏ tôi ra!” Bạc Dạ bước tới và đặt một nụ hôn nóng bỏng lên môi cô, Đường Thi bị anh vây hãm trong vòng tay và không thể chống cự, sự xâm phạm bất ngờ này khiến cô sợ hãi, hoang mang tột độ, khi cô định thần lại liền mạnh mẽ đẩy anh ra. Người phụ nữ dựa vào tường, sắc mặt trắng bệch, nhưng chỉ có đôi mắt nhìn Bạc Dạ với sự thù hận rõ ràng, cuối cùng cô không thể kìm chế được sự run rẩy trong giọng nói: “Bạc Dạ! Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?” Rốt cuộc muốn tôi như thế nào! Bạc Dạ nhìn chằm chằm vào cô, một lúc lâu sau mới kéo dài giọng nói: “Đường Thi, cô đừng quan tâm. Loại phụ nữ như cô chơi đùa một chút là được, đừng coi là thật.” Đường Thi bị những lời nói của anh làm tổn thương không kìm được nước mắt, cô chỉ vào Bạc Dạ và cười: “Sao vậy, bây giờ lại vội vã bám lấy tôi sao? Bạc Dạ, anh có chỗ nào không hiểu vậy, nếu như đã cảm thấy tôi xấu xa, tại sao còn muốn dây dưa với tôi hết lần này đến lần khác?” Bạc Dạ đẩy mạnh cô vào tường: “Bởi vì tôi cảm thấy, bây giờ nhìn thấy cô đau khổ tôi rất thoải mái!” Đường Thi đưa tay đẩy anh ra nhưng không đẩy được, người đàn ông đã bắt đầu xé quần áo của cô ra, làn da bị lô ra tiếp xúc với không khí trắng đến nỗi khiến người ta thấy mà kinh ngạc. Cô đã không bị ai chạm vào trong năm năm qua, cô cố gắng né tránh bàn tay của Bạc Dạ. Bạc Dạ kéo cô đến ghế sofa, Đường Thi hét lên: “Anh đừng chạm vào tôi! Bạc Dạ! Anh đừng chạm vào tôi! Đồ ma quỷ nhà anh!” “Cô nói đúng, tôi chính là ma quỷ! Đường Thi, nếu như cô dám để người đàn ông khác chạm vào người mình, tôi sẽ không ngại cho cô thấy bộ mặt thật của ma quỷ rốt cuộc là như thế nào đâu! Cả đời này, chỉ có tôi mới có thể khiến cô đau đớn như vậy!” Bạc Dạ ấn cô xuống ghế sofa, đôi mắt Đường Thi đỏ hoe, những giọt nước mắt cứ thế rơi xuống, cô siết chặt tay lại: “Anh đừng chạm vào tôi, tôi cảm thấy bẩn!” Bẩn sao? Cô thực sự dám chê anh bẩn sao? Bạc Dạ cười khẩy, anh siết chặt cằm của Đường Thi: “Bản thân cô trái có một Phó Mộ Chung, phải có một Diệp Kinh Đường, thậm chí cả Phúc Trăn cũng luôn nhớ đến cô, cô cảm thấy cô có thể sạch hơn tôi sao?” Phó Mộ Chung? Cô hoàn toàn chỉ coi anh ta là bạn, còn về Diệp Kinh Đường, đó là lời nói vô căn cứ! “Bạc Dạ, anh bớt té nước bẩn lên người tôi đi! Tôi chỉ có thể nói mình là người như thế nào thì trong tâm chính là như vậy và tôi không liên quan gì đến những người đàn ông mà anh vừa nhắc đến, anh dựa vào đâu mà buộc tội tôi! Hơn nữa, nếu như vì hôm nay anh thấy tôi có mặt ở Tập Đoàn Diệp Thị mà tìm đến đây, vậy đây được xem là gì, xem như anh đang ghen sao!” Một cái tát rơi xuống mặt cô, Bạc Dạ lật người cô lại, mái tóc rối bù. Cô luôn tao nhã và quý phái, mặc quần áo theo phong cách riêng, đi giày cao gót, giống như một người nổi tiếng đi khắp thế giới, có khi nào phải chịu sự sỉ nhục như vậy? Toàn thân Đường Thi không ngừng run rẩy giống như sắp chết, cô nhìn chằm chằm Bạc Dạ với sự căm ghét rõ ràng trong ánh mắt: “Bạc Dạ, bây giờ anh rất giống một trò cười!” Bạc Dạ bóp chặt cổ Đường Thi: “Có phải cô không muốn đòi lại con trai nữa đúng không?” Đôi đồng tử của Đường Thi co rúm lại: “Anh dùng Đường Duy để uy hiếp tôi sao?” “Sau này có thể nó sẽ không còn là họ Đường....” Bạc Dạ cười khẩy: “Theo họ của tôi, từ giờ thoát ly khỏi mối quan hệ mẹ con với cô!” “Anh đừng hòng!” Đường Thi bắt đầu vùng vẫy: “Bỏ tôi ra! Đường Duy là con trai tôi, anh dùng con trai của tôi để uy hiếp tôi, anh không phải là con người!” “Nếu như đã biết có điểm yếu thì hãy bớt phóng túng lại cho tôi.” Đôi mắt của Bạc Dạ khóa chặt cơ thể của Đường Thi, tầm mắt rơi xuống vùng ngực đã bị hở ra của cô, anh đột nhiên như một ngọn lửa bị bùng cháy, đôi mắt sâu thẳm dần dần lộ ra một sự ham muốn đến kinh người. Anh ta khàn giọng, nắm chặt lấy cổ tay Đường Thi, nắm mạnh đến nỗi khiến Đường Thi cảm thấy cổ tay của mình sắp bị anh bẻ gãy đến nơi: “Bạc Dạ, anh buông tôi ra, tôi đã ngồi tù năm năm, tại sao anh vẫn muốn đối xử với tôi như vậy?” “Bởi vì.” Người đàn ông cởi quần áo trên người cô xuống và hung hăng đâm vào, nụ cười giống như Tu La dưới địa ngục, rõ ràng là một khuôn mặt tinh tế, quyến rũ, tại sao....tại sao đôi mắt lại tàn độc như vậy? “Báo ứng của cô vĩnh viễn vẫn chưa đủ!” Khi cơn đau ập đến, Đường Thi phát ra một tiếng kêu đau đớn, nước mắt cô rơi xuống, cô nắm chặt chiếc ghế sofa bên dưới, mỗi một chuyển động tàn nhẫn của Bạc Dạ đều mang đến một cơn đau nhói khiến cô lạnh sống lưng. Cho đến khi kết thúc, cô cắn mình một cái thật mạnh, máu tươi từ khóe miệng chảy ra. Bạc Dạ hét lên một cách không thể tin được: “Cô cắn lưỡi tự sát sao? Đường Thi? Sao cô dám?” ***** Khi Đường Thi tỉnh dậy là vào chập tối. Khi cô mở mắt ra liền nhìn thấy con trai mình, bên cạnh là người phụ nữ mà trước đó cô đã gặp ở quán bar, cô nhớ ra rồi, cô ta là Trình Y Y. Trình Y Y nhướn mày nhìn Đường Thi: “Ồ, vậy mã vẫn chưa chết.” Đây là đâu? Đường Duy nhìn thấy sự nghi ngờ của cô: “Mẹ ơi....đây là nhà họ Bạc, đêm qua Cậu Bạc đã đưa mẹ đến đây.” Nhà họ Bạc? Vậy tại sao Trình Y Y cũng ở đây? Trình Y Y cười một cách kiêu ngạo: “À...đương nhiên là Cậu Bạc đã gọi tôi đến rồi~ haiz, thực là, Cậu Bạc chẳng thương người ta chút nào cả, rõ ràng đã nói là người thấp kém, nhưng vẫn muốn tôi đến nhà của anh ấy.....” Đường Duy siết chặt những ngón tay, cơ thể nhỏ bé không ngừng run lên. Sau một lúc lâu, cậu bé mới ngẩng đầu lên và đưa tay lên chạm vào mặt Đường Thi: “Mẹ ơi, có đau không?” Đường Thi lắc đầu, cô nhìn thấy những giọt nước mắt trong mắt của Đường Duy. Bố ruột của mình dẫn một người phụ nữ khác về nhà trước mặt mẹ mình, nếu đổi lại là bất kỳ đứa trẻ nào, đều không thể chấp nhận được! Đường Thi gượng cười, Bạc Dạ từ cửa bước vào. Theo sau anh ta là một bác sĩ riêng, chính là người đàn ông lần trước đã nhận ra cô trong bệnh viện, anh ta bước tới và thở dài: “May mà lúc đó cô đã không còn sức nữa, cho nên mới không bị thương nặng, nếu như thực sự dùng lực, cô sẽ gặp nguy hiểm đó.” Trong mắt Đường Thi xoẹt qua một tia chán nản, nhưng vào lúc đó, cô thực sự đã có ý định muốn chết. Bạc Dạ cứ đứng nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô như vậy và không nói một lời nào, trong mắt có rất nhiều cảm xúc phức tạp, giống như là cảm giác tội lỗi, giống như đang đấu tranh. Đường Thi muốn cười, tội lỗi cái gì, tội lỗi về những vết thương anh đã gây ra sao? Bạc Dạ, trái tim con người được tạo nên từ xác thịt, cứ đau đớn rồi chết đi.... Lúc này, Trình Y Y đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Cậu Bạc, nếu như người ta đã tỉnh rồi, chúng ta hãy để cô ấy đi, đừng quan tâm đến cô ấy nữa.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]