Liên quan đến Đường Thi? Liếc nhìn xung quanh, sau đó Bạc Dạ dứt khoát bế Đường Duy lên, cậu nam sinh nhỏ bé được anh bế trên tay, cứ bế như vậy đi vào văn phòng. Anh đặt cậu bé lên bàn làm việc, khẽ nhướn mày và mỉm cười với cậu: “Con tìm bố có chuyện gì nào?” Đường Duy nhìn thẳng vào mắt anh và đi thẳng vào vấn đề: “Có phải bố đã ra lệnh ép buộc mẹ con thành ra như thế này?” Vẻ mặt của Bạc Dạ cứng đờ, anh sững sờ đứng đó. Anh không thể nghĩ rằn con trai mình đến sẽ hỏi anh với một thái độ như thẩm vấn tội phạm. Có một cảm giác đau nhói dâng lên trong lồng ngực anh, thậm chí giọng nói của anh cũng bất giác hạ thấp xuống: “Con đến hỏi tội bố sao?” “Không phải hỏi tội.” Đường Duy thì thầm: “Con chỉ muốn đến đòi lại sự công bằng cho mẹ.” “Sự công bằng?” Bạc Dạ cười mỉa mai: “Trên thế giới này không có sự công bằng, quyền lực và địa vị là tất cả.” “Bố à, con không đồng ý với cách làm này của bố.” Đường Duy có chút kích động, đôi mắt cậu bé đã bắt đầu đỏ lên: “Mẹ và bác con đang làm việc rất chăm chỉ để sống. Tại sao bố lại ép họ như vậy, nếu như là vì con, xin bố hãy dừng lại những hành động vô vị này!” Vô vị? Trời ơi, thật nực cười làm sao, con trai ruột của anh chỉ trích sự vô vị của anh!” “Là Đường Thi dậy con nói như vậy phải không, hả?” Bạc Dạ cười khẩy và hỏi lại cậu bé: “Có phải là cô ấy cố tình bảo con đến tìm bố không?” Trong lòng Bạc Dạ, dường như đã nhận định rằng Đường Thi đã dạy cậu bé làm như vậy, một người phụ nữ như vậy, thực sự đủ tư cách làm mẹ sao? Đường Duy nhìn chằm chằm Bạc Dạ một lúc lâu, rồi đột nhiên bật cười, nụ cười tựa hồ như hiểu rõ tất cả. Một đứa trẻ năm tuổi, vậy mà lại có thể nở ra một nụ cười như vậy. Một lúc lâu sau cậu bé nói: “Cậu Bạc, không phải chú muốn giành được cháu sao? Cháu sẽ về nhà họ Bạc với chú, chú đừng ép buộc mẹ cháu nữa.” Bạc Dạ sững sờ, Đường Duy lại khôi phục lại cách xưng hô xa cách đó, không còn gọi anh là bố nữa, mà chỉ có hai chữ Cậu Bạc ngắn ngủi. “Đừng do dự nữa, cháu về nhà với chú là được rồi. Đổi lại, chú đừng bao giờ làm phiền đến cuộc sống của mẹ cháu nữa!” Những từ trong miệng của cậu bé đâm thẳng vào tim, giống như một lưỡi dao sắc bén cứa vào ngực anh. Bạc Dạ không thể không thừa nhận, Đường Thi không thể làm tổn thương anh, nhưng một Đường Duy nhỏ bé, lại có thể khiến anh mình đầy thương tích. Sự thất vọng trong mắt cậu bé rõ ràng như vậy, như thể Bạc Dạ đã không làm tròn trách nhiệm của một người bố. Anh mím môi, sau đó thản nhiên hỏi: “Con chắc chắn chứ?” Cậu bé ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt đen lộng lẫy như vũ trụ nhưng lại rất cô đơn, cậu bé nói: “Vâng, từ hôm nay.” Sau khi tan làm, Đường Duy tự giác ngồi lên xe của Bạc Dạ, nhìn công ty cách họ ngày càng xa, Bạc Dạ lên tiếng hỏi: “Đã nói với mẹ con chưa?” Đường Duy quay đầu lại và nói một cách hờ hững: “Vẫn chưa.” Bạc Dạ hừ một tiếng: “Dù sao cũng phải nói với mẹ một tiếng, nếu không cô ấy sẽ cho rằng bố đã bắt cóc con.” “Không muốn để mẹ cháu biết cháu đã chủ động trao đổi.” Đường Duy cúi đầu xuống: “Chú hãy đi nói với mẹ cháu, đừng làm mẹ cháu đau lòng.” Thật hiếm khi một đứa trẻ có một đầu óc tinh tế và trong sáng như vậy. Bạc Dạ nhìn cậu sau đó thở dài và gọi điện thoại cho Đường Thi. Đường Thi nhận được một cuộc gọi từ Bạc Dạ, cô không còn xa lạ gì với dãy số này, năm năm trước cô đã khắc ghi nó trong lòng, cho dù sắp chết cô cũng không quên. Khi dãy số này bây giờ lại xuất hiện trên màn hình điện thoại của cô một lần nữa, trái tim cô bắt đầu đập dữ dội, cô do dự không biết có nên bắt máy hay không. Cuối cùng cô cũng cố chịu đựng nỗi sợ hãi mà nghe máy. Khoảnh khắc đó, giọng nói lạnh lùng của Bạc Dạ truyền đến, giống như tử thần đang thông báo một sự thật tàn nhẫn bên tai cô. “Tôi đã đưa Đường Duy đi rồi, từ hôm nay nó sẽ là con cháu của nhà họ Bạc chúng tôi.” Khi Đường Thi nghe thấy câu nói này, cô tức giận hét lên: “Bạc Dạ, ai cho phép anh đưa nó đi!” Bạc Dạ cười khẩy: “Tại sao tôi không thể đưa con trai của mình đi?” “Đó cũng là con trai của tôi!” Đôi mắt của Đường Thi đỏ ngầu: “Đó là...mạng sống của tôi...” “Hãy để tôi nghe giọng nói của con trai tôi!” Đường Thi gần như kiệt sức: “Để Đường Duy nói chuyện với tôi!” Bạc Dạ không thể chịu đựng được giọng nói này của cô, luôn cảm thấy mỗi lần cô nói ra một từ, trái tim sẽ cảm thấy khó chịu thêm một phần, thế là anh liền đưa điện thoại cho Đường Duy, cậu bé ngoan ngoãn nói: “Mẹ ơi.” “Duy Duy...” Đường Thi có chút hoảng loạn: “Là Bạc Dạ đã đưa con đi sao?” Đường Duy cũng rất buồn, nhưng cậu bé cố chịu đựng và an ủi cô: “Mẹ ơi, mẹ có thể đến thăm con, giống như chúng ta không phải xa nhau vậy.” “....Có phải con đã quyết định đi đến nhà họ Bạc hưởng thụ vinh hoa phú quý phải không?” Đôi mắt Đường Duy đỏ hoe: “Không phải, mẹ ơi, con chỉ không muốn nhìn thấy người ta bắt nạt mẹ....” Hai mẹ con nói chuyện như vậy, giống như thể coi Bạc Dạ là một kẻ tội ác tày trời, cưỡng ép họ phải xa nhau. Cuối cùng, Đường Thi cũng hiểu được suy nghĩ của Đường Duy, cô khóc vì sự lựa chọn của con trai mình: “Là mẹ không tốt, là mẹ không có năng lực, mới khiến con phải như vậy....” “Mẹ ơi, mẹ đừng buồn.” Đường Duy ở đầu dây bên kia nghẹn ngào: “Mẹ có thể đến nhà họ Bạc thăm con, Cậu Bạc sẽ không cấm mẹ ra vào đâu.....” “Mẹ hiểu, đợi con về đến nhà họ Bạc, mẹ sẽ đến tìm con.” Cô không thể chịu đựng được sự chia ly và chỉ có thể chấp nhận tình huống như vậy. Đường Thi nhanh chóng kết thúc cuộc gọi, sau đó đứng dậy, Đường Dịch nhìn vào tấm lưng gầy gò của cô và nói: “Em đi đâu vậy?” Đường Thi cố nén những giọt nước mắt và nói: “Đến nhà họ Bạc.” Bạc Dạ....rốt cuộc anh muốn tôi như thế nào anh mới chịu buông tha cho tôi, buông tha cho con của tôi.... Tôi không muốn, không bao giờ muốn bị anh kìm kẹp như thế này nữa. ******* Hai mươi phút sau Đường Duy về đến nhà họ Bạc. Sẩm Tuệ Thu một lần nữa được nhìn thấy cậu bé, liền gọi một cách đau lòng: “Duy Duy.” Đường Duy bước tới và lễ phép đi đến trước mặt Sầm Tuệ Thu: “Chào phu nhân ạ.” Cậu bé luôn bướng bỉnh và cố chấp không chịu thay đổi cách xung hô, dường như không muốn sự kiên trì cuối cùng cũng bị biến mất. Bạc Dạ sắp xếp lại căn phòng một lần nữa, anh dẫn Đường Duy lên phòng và nói: “Từ hôm nay, con sẽ ở đây.” Đường Duy hờ hững đáp lại, sau đó nghe thấy giọng nói của bảo mẫu ở dưới nhà truyền đến: “Cậu chủ, có một người phụ nữ đến tìm cậu...” Mấy bảo mẫu đó vẫn đang đứng chặn ở cửa không cho Đường Thi vào, thấy người phụ nữ này trông rất xinh đẹp, chỉ là vừa mới đến đã nói muốn đòi con, điều đó cũng quá vô lý rồi? Họ đã gặp nhiều loại phụ nữ như vậy rồi! Đường Thi đẩy mấy người chặn ở cửa ra và chạy vào bên trong hét lên: “Bạc Dạ, có chuyện gì thì hãy nhằm vào tôi đây! Tại sao lại muốn dùng con đe dọa tôi!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]