Năm năm trước, khi Bạc Dạ và Đường Thi ở riêng còn cảm thấy lo lắng, cô luôn suy nghĩ cẩn thận từng li từng tí. Nhưng năm năm sau, thời gian đã thay đổi và mọi thứ đã khác. Trong lòng cô ngoài sự tê liệt ra đã không còn gì nữa. Khi thang máy chậm rãi đi lên, Bạc Dạ cứ nhìn vào góc nghiêng của Đường Thi như vậy. Người đàn ông có khuôn mặt đẹp trai và tinh tế, khi anh nhìn chằm chằm vào cô, cô cảm nhận được đôi mắt nóng bỏng của Bạc Dạ. Nếu đổi lại là năm năm trước, anh sẽ không bao giờ thể hiện một biểu cảm như vậy, thậm chí chỉ mong sao Đường Thi cách anh càng xa càng tốt, tốt nhất là cả đời này không xuất hiện trước mặt anh nữa. Nhưng bây giờ, anh dùng ánh mắt nóng bỏng này nhìn cô, giống như thủ lĩnh của bầy sói nhìn chằm chằm vào con mồi, khiến Đường Thi không thể thoát ra được. Một tiếng ding vang lên, cửa thang máy mở ra, Đường Thi bước ra trước, Bạc Dạ đứng đằng sau nhìn thân hình mảnh khảnh của cô. Im lặng một lúc lâu, anh mới cất bước đi theo. Ở cửa phòng V2, cuối cùng Đường Thi cũng dừng bước lại. Bạc Dạ cười với cô: “Sao không đi vào?” Đường Thi nghiến răng và đưa tay đẩy cánh cửa ra. Khoảnh khắc cô bước vào, dường như cô nghe thấy ai đó huýt sáo xung quanh cô, mùi rượu hòa lẫn với mùi thuốc xộc đến, mặc dù trong lòng Đường Thi cảm thấy khó chịu nhưng cô không thể hiện ra, cô chỉ hơi nhíu mày lại. Sau đó nghe thấy tiếng hét của người ngồi trên sofa: “Cô gái này thật đúng giờ! Là ai đưa đến vậy?” Bạc Dạ mỉm cười đứng sau lưng cô: “Sao, Phúc Trăn, cậu muốn à?” Khi Đường Thi ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy Giang Yết. Họ đang ngồi trên sofa, xung quanh là những công chúa bồi rượu, ai cũng mặc những chiếc váy ngắn và hở vai. Cảnh tượng đẹp một cách dị thường. Đường Thi đứng ở đó, thực sự là hoàn toàn xa lạ. Phúc Trăn rót một ly rượu và đi lên trước mặt Đường Thi nói: “Là Lão Dạ đưa đến à? Chào cô gái, đến uống một ly không?” “Này này, Phúc Trăn, cậu đừng có tìm chỗ chết.” Giang Yết ở đằng sau nhắc nhở anh ta, nhưng dường như vị tổ tông này uống say rồi nên không nghe thấy, anh ta kéo Đường Thi ngồi xuống, sau đó nheo mắt cười với cô: “Lão Dạ đúng là áo bông nhỏ của tôi! Sao cậu lại biết tôi thích phong cách này!” Đôi mắt của Bạc Dạ mờ mịt không rõ ràng, nhưng anh không nói. Phúc Trăn tiếp tục uống rượu và đưa một miếng dưa hấu vào miệng của Đường Thi. Đường Thi nhíu mày do dự một lúc lây mới ăn, những người bên cạnh liền hò hét lên. “Hahaha! Phúc Trăn thật không biết xấu hổ! Vậy mà lại dám tiếp cận đút cho người ta ăn!” “Không phải người ra đã ăn nó rồi sao! Phúc Trăn, tối nay cậu có kịch hay rồi đấy!” Phúc Trăn ôm Đường Thi cười, sau đó gục đầu lên vai cô và nói: “Cô gái, chơi trò chơi không?” Bạc Dạ ngồi ở một bên nhìn, những ngón tay đang cầm ly rượu vô thức siết chặt lại, Giang Yết ngồi bên cạnh thì thầm nói: “Lão Dạ, hay là để tôi đi nói với Phúc Trăn vài câu....” “Không cần đâu.” Giọng nói của Bạc Dạ lạnh như nước, dường như không có gợn sóng nào. Chỉ là một người phụ nữ, dựa vào cái gì.....dựa vào cái gì mà khiến anh phải quan tâm đến vậy? Đường Thi mỉm cười với Phúc Trăn: “Anh chính là người muốn bàn chuyện làm ăn với Bạc Dạ phải không?” “Này cô gái, đừng nói chuyện làm ăn khi ra ngoài chơi.” Phúc Trăn quay đầu nhìn sang Bạc Dạ: “Lão Dạ, có phải cậu đã nói gì với người ta không hả, cô ấy vừa mở miệng đã nói muốn bàn chuyện làm ăn với tôi, thật mất hứng.” Xem ra chính xác là người này. Đường Thi cầm ly rượu lên, nếu như mục đích của Bạc Dạ dẫn cô đến đây là tiếp khách, vậy thì cô chỉ cần tiếp Phúc Trăn là được rồi, thế là cô mỉm cười với tất cả mọi người: “Tôi đến muộn, tôi sẽ tự phạt mình một ly, một lát nữa có chơi trò gì cũng đứng nhắm vào tôi nhé.” Phúc Trăn thấy vậy liền nở nụ cười, rồi kéo cô ngồi xuống: “Sao cô lại dễ thương như vậy chứ.” Đường Thi mỉm cười ngồi trong vòng tay của anh ta, đôi môi đỏ mọng của cô lấp lánh ánh rượu: “Vậy sao? Tôi cảm thấy cậu Phúc Trăn cũng rất dễ thương đó.” Cô không xa lạ gì với cái tên Phúc Trăn này. Năm năm trước khi cô chưa ngồi tù, Đường Thi cô dù sao cũng là một cô chủ nổi tiếng trong giới thượng lưu, cô thường xuyên nghe qua tên của những cậu chủ nổi tiếng trong giới này, Phúc Trăn là một trong số đó. Nghe nói là đến từ thành phố bên cạnh, nhưng có gia sản rất lớn, cho nên có rất nhiều người trong thành phố này muốn kết bạn với anh ta. Bạc Dạ nhìn dáng vẻ Đường Thi cười tươi như hoa với người khác, đột nhiên trong lòng dâng lên một cơn lửa giận không tên. Ban đầu bảo cô đến tiếp rượu là muốn sỉ nhục cô, không ngờ bây giờ bản thân anh lại là người bị chọc giận trước. Giang Yết ngồi bên cạnh cẩn thận quan sát: “Lão Dạ....cậu không sao đấy chứ?” Cho dù là vợ cũ, cũng sẽ không có ai để vợ cũ của mình đi uống rượu với người đàn ông khác, như vậy thực sự là một chút tình bạn cũng không còn. Nhưng Bạc Dạ đang nghiến răng và nhìn chằm chằm lên người Đường Thi với ánh mắt sắc lạnh như dao, nhưng miệng lại nói: “Không sao, kệ cô ấy.” Đúng vậy, chỉ cần cô có thể giúp anh giữ lấy Phúc Trăn, tiếp rượu thì có sao, kể cả cô ấy lên giường với Phúc Trăn.... Những suy nghĩ lung tung trong đầu xuất hiện được giữa chừng, thì xung quanh lại có tiếng reo hò vang lên, bọn họ ngẩng đầu lên nhìn, đúng lúc nhìn thấy cảnh tách môi của Đường Thi và Phúc Trăn, giây tiếp theo, trong mắt anh cuộn lên vô số gió tanh mưa máu! Bên cạnh có ai đó vỗ tay: “Cô gái nói được làm được! Thật đáng khâm phục! Tôi sẽ mua cô!” “Dám chơi dám chịu! Tôi thích những người táo bạo như cô!” “Có muốn thêm một trận nữa không?” Giang Yết vừa nhìn vào khuôn mặt của Bạc Dạ, sát khí đang tăng lên có thể khiến người ta bị hù chết, anh ta vội vàng hét lên với bên kia: “Mọi người đang chơi trò gì vậy?” “Nói thật hay mạo hiểm, nếu cậu không nói ra hoặc không làm được sẽ bị chỉ định hôn một người.” Ai đó cười và trả lời: “Có muốn chơi cùng không?’ Bị hôn sao? Bạc Dạ nhìn Đường Thi, thấy đôi môi đỏ gợi cảm đầy mê hoặc của cô, cánh tay đang khoác lên cổ Phúc Trăn dựa vào lòng anh ta, dáng vẻ đó giống như một con yêu tinh, ánh mắt của tất cả đàn ông đều nhắm vào cô. Lửa giận cứ như vậy không kiềm chế được mà dâng lên từ tận đáy lòng, thậm chí Bạc Dạ còn chẳng suy nghĩ đến việc rốt cuộc anh bị làm sao, giây tiếp theo, trong đầu anh toàn là những suy nghĩ điên rồ---bắt Đường Thi về nhà, nhốt Đường Thi lại để cô không bị người đàn ông khác chạm vào. Đó là tất cả tài sản của anh, bất kể ai chạm vào nó đều đáng chết! Khi anh nhìn Đường Thi với sự tức giận, thấy cô mỉm cười với anh, khi cô cười rộ lên có thể khiến cho trời đất quay cuồng. Đường Thi có một khuôn mặt tuyệt đẹp, anh đã biết điều đó năm năm trước. Nhưng lúc đó anh chán ghét cô và phớt lờ cô, thậm chí trước giờ đều không đặt cô vào mắt. Anh chỉ cảm thấy lấy một người phụ nữ xinh đẹp như vậy về nhà cũng chỉ là một bình hoa mà thôi, còn đặc biệt giả tạo, cơ bản là không bằng An Mật. Đúng vậy....cơ bản là không bằng An Mật, một người phụ nữ như vậy...dựa vào đâu, dựa vào đâu... Bạc Dạ nhận ra mình không thể kiềm chế sự tức giận của bản thân, khoảnh khắc anh nhìn thấy Đường Thi và Phúc Trăn hôn nhau, anh thậm chí còn muốn túm lấy cổ Đường Thi—người phụ nữ khốn kiếp này, cô ta dám để những người đàn ông khác hôn mình! Nhưng Phúc Trăn dường như không nhìn thấy biểu cảm của Bạc Dạ mà vẫn ngồi ôm Đường Thi, Đường Thi khẽ nâng cằm lên, để lộ ra một đường viền mảnh khảnh và duyên dáng, phối hợp với sợi dây chuyền trên xương quai xanh của cô, tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp, nhưng lại khiến người ta cảm thấy thương tiếc. Cô ấy rất gầy, bế trên tay nhất định là rất nhẹ. Thế là Phúc Trăn cũng làm như vậy, anh ta dứt khoát trực tiếp kéo Đường Thi ngồi lên đùi anh ta, Đường Thi kinh ngạc kêu lên, cô cố gắng chịu đựng sự xấu hổ trong lòng, khuôn mặt xinh đẹp của cô hết đỏ rồi lại trắng. Phúc Trăn ôm lấy eo cô từ phía sau và khẽ hỏi: “Buổi tối có về với tôi không?” Đường Thi cố tỏ ra bình tĩnh vén tóc ra sau tai và giả vờ ngây ngô nói với Phúc Trăn: “Cậu Phúc đang đùa với tôi sao?” Phúc Trăn vùi mặt vào tóc cô và hít mạnh: “Sao tôi nỡ chứ? Chi bằng cô hãy nói cho tôi biết cô tên gì?” Tên.....? Toàn thân Đường Thi cứng nhắc lại, cô nhất thời ngây ra đó không biết phải phản ứng như thế nào. “Sao vậy?” Thấy khuôn mặt tái nhợt của cô, Phúc Trăn trêu ghẹo nói: “Không phải là một người ghê gớm đấy chứ, cô gái, cô đừng làm tôi sợ.” Đường Thi nhanh chóng bình tĩnh lại, cô mỉm cười và đứng dậy nói: “Tôi hơi chóng mặt, tôi vào nhà vệ sinh một chút, quay lại sẽ nói với anh.” Phúc Trăn huýt sáo với cô: “Có cần tôi đi cùng cô không?” “Không cần phải để ý đến chút thời gian này chứ.” Đường Thi cười một cách quyến rũ: “Cậu Phúc cứ ở đây đợi tôi là được rồi.” “Aiyo! Chậc chậc chậc!” “Khó khăn nhất là việc nhận ân huệ của mỹ nhân đó! Cậu Phúc tối nay nhất định là sướng đến chết mất!” “Không hổ danh là người đẹp, nói chuyện thôi mà cũng đẹp như vậy!” Đường Thi bước vào nhà vệ sinh, cô đứng vững bên cạnh bồn rửa mặt, cô vỗ vỗ mặt mình và hít một hơi thật sâu. Vừa nãy uống rượu có chút vội vàng, bây giờ cô cảm thấy đầu óc choáng váng, khuôn mặt đỏ lên vì say, cô bám tay lên bồn rửa mặt và không ngừng hít thở. Phúc Trăn hỏi tên của mình....phải trả lời thế nào đây? Tôi tên là Đường Thi. Chỉ có một Đường Thi ở thành phố A này, chính là cô chủ nhà họ Đường năm năm trước. Cô nên đối mặt với những người trong phòng như thế nào? Họ sẽ dùng ánh mắt gì để nhìn cô đây? Năm năm sau, cô chủ nhà họ Đường rơi vào tình trạng tiếp rượu mua vui để làm hài lòng đàn ông, thật nực cười. Sự thanh cao và kiên cường mà cô cố tỏ ra đều biến thành một trò cười. Đường Thi đứng đó, trong đầu cô lướt qua vô số suy nghĩ, thậm chí cô nghĩ đến việc bỏ lại bọn họ mà trực tiếp chạy trốn, nhưng khi đến Đường Duy, cô đã kiềm chế lại. Khi Bạc Dạ đến gần cô, Đường Thi không kịp phản ứng lại, giây tiếp theo cô liền bị kéo thẳng vào căn phòng cuối cùng của nhà vệ sinh nữ. Sau khi cánh cửa bị đóng sầm lại, cô ngã vào vòng tay của Bạc Dạ. Khi ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy khuôn mặt tức giận mang theo sự chế Giễu của người đàn ông, anh cứ nhìn cô như vậy: “Có bản lĩnh quyến rũ người khác, nhưng không có bản lĩnh nói cho anh ta biết cô là ai sao?” Đường Thi bật cười: “Bạc Dạ, đây là nhà vệ sinh nữ.” Bạc Dạ đứng đó, như thể câu nói của cô chằng ảnh hưởng gì đến anh, anh đã khóa cửa phòng vệ sinh lại và ép Đường Thi vào một góc, anh đưa tay lên và xoa mạnh đôi môi đỏ của cô. Son môi bám trên ngón tay anh, Bạc Dạ lạnh lùng nói: “Đã hôn Phúc Trăn rồi sao?” Đường Thi cúi đầu xuống: “Không thể không làm theo quy tắc trò chơi.” “Chỉ là một trò chơi, vậy mà cô lại vội vã thân mật với anh ta như vậy?” Bạc Dạ không để cô cúi đầu xuống, anh hung hăng nâng cằm cô lên: “Đường Thi, năm năm không gặp, cô thực sự ngày càng táo tợn hơn rồi.” Đường Thi cười một cách lố bịch, cô cười đến nỗi nước mắt cũng trào ra: “Anh dựa vào đâu mà chỉ trích tôi như vậy! Bạc Dạ, người đưa tôi đến đây chính là anh! Anh bảo tôi tiếp rượu, anh xem, tôi đã đi rồi!” Bạc Dạ vươn tay bóp lấy cổ cô: “Vậy nếu tôi bảo cô lên giường với anh ta thì sao?” “Vậy thì lên thôi, dù sao trong mắt anh tôi cũng chỉ là một món đồ chơi, không phải sao?” Đường Thi cười đến nỗi mắt đỏ hoe: “Anh đã không quan tâm, thì tôi quan tâm làm gì?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]