“Cậu nói cái gì? An Mật?” Giang Yết cau mày nhìn Phó Mộ Chung như thế nghe thấy điều gì đó kỳ lạ: “Có phải là người phụ nữ của Lão Dạ không?” Phó Mộ Chung châm điếu thuốc kẹp trong miệng và nói với vẻ cười mà không cười: “Đúng vậy....” An Mật không bằng Đường Thi. Đây là điều rất hiển nhiên. Năm đó Đường Thi có tài năng và ngoại hình hơn người. So về gia thế, học vấn hay bối cảnh, An Mật đều thua kém Đường Thi. Sự khác biệt duy nhất có lẽ là An Mật có khuôn mặt trong sáng và ngây thơ. Nhưng Đường Thi quá kiêu ngạo, cô luôn là một cô chủ cao cao tại thượng, nên cô sẽ không bao giờ thể hiện ra đôi mắt trong veo như nước đó. Nhưng An Mật thì khác, cô ấy điềm đạm dễ thương, sẽ khiến đàn ông muốn chiếm hữu. Đây có lẽ cũng là điểm duy nhất mà An Mật thắng Đường Thi.... Phó Mộ Chung nhìn bóng dáng Đường Thi đã đi xa và từ từ nheo mắt lại. **** Hôm nay Đường Duy ở trong nhà rất ngoan, cậu bé giúp người làm dọn dẹp phòng khách và lau bình hoa. Người làm đều rất lo lắng, cứ đứng ở một bên một câu cậu chủ nhỏ hai câu cậu chủ nhỏ, chỉ sợ sẽ không phục vụ cậu một cách chu đáo. Đường Duy nói: “Mọi người không cần phải gọi cháu là cậu chủ nhỏ, chưa chắc cháu sẽ ở trong ngôi nhà này.” Dì Vương nói với cậu một cách âu yếm: “Cậu chủ nhỏ nói gì vậy, đây chính là nhà của cậu.” “Không.” Đường Duy nói một cách chắc chắn: “Đây không phải là nhà cháu.” Từ trước đến nay đều không phải. Khi Sầm Tuệ Thu và mấy người bạn từ bên ngoài trở về, liền thấy Đường Duy đang đứng ngay ngắn ở cửa, bà còn nghĩ rằng cậu bé đang đợi mình, kết quả khi đến gần, vẻ mặt của Đường Duy cũng lãnh đạm dần đi. Cậu bé cho rằng là Đường Thi đến đón mình, hóa ra không phải. Mẹ ơi...khi nào mẹ đến đưa con về nhà? “Duy Duy, sao cháu lại đứng bên ngoài?” Sầm Tuệ Thu rất ngạc nhiên và đi đến trước mặt cậu bé: “Bố cháu phải một lúc nữa mới tan làm, đi vào trong nào.” Đường Duy mím môi không giải thích và đi theo Sầm Tuệ Thu vào trong nhà. Người làm trong nhà lại khen cậu hiểu chuyện với Sầm Tuệ Thu, họ nói một đứa trẻ nhỏ như vậy nhưng lại không đùa nghịch làm ầm ĩ, còn biết phụ giúp làm việc nhà, thật là ngoan. Nhưng không ai biết rằng không phải cậu bé ngoan, mà là cậu đang đợi, đợi Đường Thi đến đón cậu về nhà. Cậu không muốn ở đây một chút nào.... Khi Bạc Dạ về đến nhà, Đường Duy đang ở trong phòng sách xem hoạt hình. Sầm Tuệ Thu bước đến hỏi anh một ân cần, nhưng Bạc Dạ không đáp lại mà chỉ hỏi một câu: “Nó đâu?” Nó ở đây là nói đến Đường Duy. Sầm Tuệ Thu nói: “Hôm nay Duy Duy rất ngoan, bây giờ cậu bé đang xem hoạt hình trong phòng sách. Con đừng nổi nóng nữa, dù sao cũng là con của mình....” Hãy nhìn xem, mới được bao lâu, vậy mà đứa trẻ này đã lấy lòng được tất cả mọi người trong nhà anh! Ngoan sao? Haha, Bạc Dạ cười khẩy. Khi tên nhóc con đó chống đối anh, những chiếc gai trên người đều dựng hết cả lên mà. Anh đi lên phòng sách trên tầng hai. Khi mở cửa ra anh nhìn thấy Đường Duy đang ngồi bên trong, cậu bé nghe được vài âm thanh liền lướt đi, Bạc Dạ bước tới và đặt tay lên vai Đường Duy: “Con đang xem gì vậy?” Đường Duy mở tab Altman ở bên dưới giơ ra: “Cháu đang xem Altman...” Haha, đúng là trẻ con, toàn xem mấy thứ không bổ dưỡng này...Bạc Dạ cau mày. Khi nhìn vào khuôn mặt nhỏ bé giống hệt mình của Đường Duy, vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt đẹp trai của anh cuối cũng được hạ xuống và nói với Đường Duy: “Từ hôm nay, bố sẽ nuôi con, có thời gian bố sẽ đưa con đi đổi tên và theo họ của bố.” Đường Duy nghe vậy, liền ngẩng đầu lên nhìn anh và nói một cách thản nhiên: “Cậu Bạc, chú đã làm các thủ tục chưa? Nếu muốn nuôi cháu, chú sẽ phải cùng mẹ cháu ra tòa.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]