Đêm qua thái độ của anh kiên trì và nghiêm túc, sáng sớm hôm nay lại thể hiện tình cảm với cô.
"Nếu không phải là có con gái ở đây, anh không thể chờ lâu thêm một giây đồng hồ nào nữa." Lúc này không nên thân thiết ở đây, Lôi Thiệu Đình nhớ cô cả đêm, hơi ảo não trừng mắt nhìn cô.
"Anh ——" Cô da mặt mỏng, gương mặt đỏ lên.
"Hôm qua anh cả đêm không ngủ, vì không ngủ được nên phải sáng sớm đến đây với em và Hân Nhi. Anh mua bữa ăn sáng tới đây, em ăn chung không?" Một nhà ba người cùng nhau hưởng dụng bữa ăn sáng, hình ảnh đó tốt đẹp dường nào! Lôi Thiệu Đình mong đợi cúi đầu nhìn cô.
Nhìn hai ánh mắt mong đợi của anh, đối mặt với ánh mắt tương tự như của Hân Nhi, Hắc Tương Lăng không có cách nào nói cự tuyệt.
"Được, em đi rửa mặt một lát lập tức tới ngay."
"Đừng để anh và Hân Nhi chờ đợi quá lâu đó." Buông eo cô ra, anh nhìn cô xoay người rời khỏi phòng ăn.
Quay đầu lại, anh ngồi ở bên cạnh con gái, cùng con gái nói chuyện phiếm, nhìn con gái mình như quả táo khả ái cười lộ ra lúm đồng tiền, một cảm giác thỏa mãn của người cha tự nhiên sinh ra.
Chờ lúc anh mang Hân Nhi về Đài Loan cho mẹ anh nhìn, chắc hẳn lão nhân gia sẽ vui mừng đến nghiêng ngả.
Chỉ chốc lát sau, Hắc Tương Lăng lại trở về phòng ăn.
Anh kéo cô ngồi trên đùi mình, ba người thân mật ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-phuc-nguoi-chong-tinh-mot-dem/2736044/chuong-6-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.