Chương trước
Chương sau
"Làm gì mà phong lưu đi phong lưu lại? Ý của cậu là Lôi Thiệu Đình tôi chỉ đủ tư cách xứng với phụ nữ phong lưu?"Lông mày bên phải nhảy lên, vẻ mặt Lôi Thiệu Đình hiện lên khó chịu."Tôi không thể xứng với thiên kim danh môn có khí chất sao?"
"Nữ nhân phong lưu là nữ nhân phong lưu, không có gánh nặng tình cảm, không giống như Lôi tổng sao? Nếu muốn có một thiên kim tiểu thư xứng với Lôi Tổng, sợ rằng sẽ bị Lôi tổng dọa cho chạy?"
Lấy hiểu biết của anh và tất cả nhân viên ở dưới, Lôi Tổng luôn luôn không gánh trách nhiệm tình cảm, nếu nhìn nhau vừa mắt thì sẽ lui tới với nhau mấy tuần lễ, một khi không còn nhiệt tình, sẽ tự nhiên phất tay SAY¬GOOD¬BYE, đây chính là phong cách của kẻ phong lưu Lôi Tổng.
"Đó chính là cách sống của tôi?" Giọng nói hơi đề cao, Lôi Thiệu Đình lần đầu tiên nghiêm túc nhìn kỹ lại tình cảm của mình.
"Ừ, đúng vậy." Vẻ mặt A Mạch rất nghiêm túc, không hề giống đang nói đùa.
Mặt Lôi Thiệu Đình nặng nề suy nghĩ.
Trước kia anh không nói chuyện tình cảm là vì không có ý định đó, nên có thể ở với những nữ nhân không muốn bị tình cảm ràng buộc như anh.
Nhưng bốn năm trước sau khi ở cùng Hắc Tương Lăng cả đêm, bóng dáng của cô đã in vào trong ngực anh, khiến anh khắc sâu ấn tượng, vì vậy sau khi anh trở về Đài Loan, mặc dù có quen qua mấy người bạn gái, mỗi người đều giống Hắc Tương Lăng, nhưng đó không phải là cô, nên không thể nào khiến nội tâm anh nảy lửa, luôn luôn là chia tay.
Sau khi gặp Hắc Tương Lăng ở Tokyo một tháng trước, anh phát hiện tâm tình của mình đã lặng lẽ thay đổi.
Hiện tại anh đã quyết định nghiêm túc nói chuyện tình cảm, không hề phong lưu thêm nữa.
"Hiện tại tôi quyết định không đi hộp đêm nữa, hơn nữa tôi đã hoàn lương một tháng, chẳng lẽ đến bây giờ mọi người vẫn cho tôi là kẻ phong lưu sao?" Ánh mắt sắc sảo quét một vòng qua phòng làm việc, muốn nghe xem ai tán thành anh thay đổi.
Sau trầm mặc ngắn ngủi ——
"A Mạch nói không sai, phong lưu vĩnh viễn là phong cách của Lôi tổng."
"Hoàn lương không thích hợp với Lôi Tổng, vậy là quá giả tạo rồi!"
"Lôi Tổng mà nói hoàn lương, vậy chúng ta đều sẽ trở thành đàn ông trong trắng rồi."
Mười người đàn ông trong phòng làm việc, tất cả đều cùng nhau hưởng ứng nói.
Nghe những lời phê bình này, trán Lôi Thiệu Đình chảy xuống một đống vạch đen, khóe mắt co quắp mấy cái.
Cái XX ấy! Hình tượng của anh cứ xuống cấp như vậy? Trong mắt người khác, anh không phải là người đàn ông chung tình cho nên không thể xứng với thiên kim tiểu thư gia giáo?
Thôi! Những người đàn ông không biết cái gì này, không hiểu tâm tư của anh thì anh cũng không thèm chấp nhặt với bọn họ.
Lôi Thiệu Đình âm thầm hứng lấy bị thương, đen mặt mở cửa, vào trong phòng làm việc.
"Ai, Lôi Tổng, rốt cuộc buổi tối có đi không?" Không phải đi hộp đêm uống rượu tán gái luôn luôn là truyền thống của công ty hay sao? Không đi nhìn mấy cô em một chút, cũng quá xin lỗi bọn đàn ông làm việc gian khổ trong công ty một tuần lễ rồi."
"Muốn đi thì tự mình đi, bắt đầu từ bây giờ đừng đến phiền tôi!" Tiếng gầm thét là câu trả lời của anh.
Nặng nề đóng mạnh cánh cửa một tiếng ngăn cách đám đàn ông kia bên ngoài.
Người bên ngoài sững sờ.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, trên mặt viết —— kẻ phong lưu Lôi Tổng bị quỷ ám thân rồi ! Hơn nữa con quỷ này còn không uống rượu, là con quỷ tốt còn một thân xử nam đấy!
************
Hai giờ sau ——
Người luôn luôn tỉnh táo công việc đến khi trời tối, đang nhíu lông mày nghiên cứu tư liệu Lôi Thiệu Đình, lại bị những người đàn ông bên ngoài kia quấy rầy.
"Lôi Tổng, có vị tiểu thư khí chất xuất chúng muốn tìm anh." Đường điện thoại nội bộ reng reng, tiếng Mạnh Trạch Luân chui vào màng nhĩ của anh.
"Cậu thôi làm trò đi! Đừng đến phiền tôi." Câu "khí chất xuất chúng" kia khiến Lôi Thiệu Đình muốn thổ huyết, đưa tay nhấn mạnh bên trán, anh hoàn toàn đưa tin Mạch Trạch Luân báo cáo vào tai này ra tai kia.
Đường điện thoại nội bộ lại kêu lên lần nữa."Lôi Tổng, tôi nói thật, không phải đùa giỡn anh đâu, vị tiểu thư này rất giống thiên kim danh môn ——"
"Tôi cũng không có đùa giỡn với cậu! Cậu dám làm phiền tôi lần nữa..., tôi sẽ để cậu tối nay ở, lại, tăng, ca, cùng, tôi." Hiện tại Lôi Thiệu Đình không có chút tâm tình đùa giỡn nào cả, chặn đứt đường dây nội bộ, sắc mặt của anh khó coi tới cực điểm.
Quả nhiên! Uy hiếp có hiệu quả!
Đường điện thoại nội bộ không hề vang lên nữa, trong phòng làm việc lại khôi phục yên tĩnh.
Nhưng sự yên tĩnh này lại khiến Lôi Thiệu Đình bắt đầu phiền não.
Ý định làm biệc bị cắt đứt, thân thể cao lớn của anh đứng dậy từ trên ghế da, sải bước lượn quanh bàn rộng lớn, phiền não gãi gãi tóc đen, đi tới trước cửa sổ sát đất hút thuốc giải buồn.
Cốc cốc! Vừa mới quát đối phương xong, lại có người không sợ chết tới gõ cửa.
Những tên đàn ông ngại sống lâu này! Xem ra không giáo huấn dạy dỗ bọn họ, bọn họ sẽ không nghe lời!
Thân thể cao lớn xoay một cái, Lôi Thiệu Đình tức giận đùng đùng đi về phía cửa, tay phải cầm lấy khóa của, mạnh mẽ mở ra.
"Họ Mạch kia, cậu có phải chán sống rồi hay không? Bảo cậu đừng đến phiền tôi nữa, cậu còn dám tới? ! Tìm chết à!" Nước miếng tức giận phun, Mạch Trạch Luân đứng ở ngoài cửa, vừa đúng bị mắng.
"Ách. . . . . . Lôi Tổng, nhưng thật sự có một vị tiểu thư rất có khí chất chỉ danh muốn tìm anh, anh thật sự không định gặp vị Hắc tiểu thư đến từ Tokyo này sao?"
Vô duyên vô cớ bị mắng, Mạch Trạch Luân xanh cả mặt đưa tay chỉ sang Hắc Tương Lăng đang ngồi ở một bên,d.d.l.q.d0chanchan cô cực kì xinh đẹp khiến tất cả đàn ông phòng làm việc cực kỳ than thở.
Đôi mắt sắc bén đen láy của Lôi Thiệu Đình lập tức trợn lớn như trâu, miệng gầm thét cũng mở lớn."Cô ấy cô ấy cô ấy. . . . . . tại sao lại ở chỗ này?"
"Vị Hắc tiểu thư này tự xưng là bằng hữu của anh, từ Tokyo tới, nói tiếng Trung cũng không tệ lắm, mang một ít tiếng Nhật Bản rất dễ nghe."
Aha! Còn nói không thấy? ! Kết quả vừa nhìn thấy mỹ nữ đã lộ ra vẻ mặt bất nhã, làm bộ dạng muốn lập tức nhào qua.
"Lôi Tổng. . . . . . Miệng của anh có muốn đóng lại trước hay không? Cẩn thận có con ruồi bay vào." Kéo Lôi Tổng vì quá kinh ngạc mà không bình thường, Mạch Trạch Luân tốt bụng nhỏ giọng nhắc nhở cấp trên, tránh cho hình tượng của anh trước mặt người đẹp giảm xuống quá nhiều.
"Cậu cũng câm miệng cho tôi, sau đó bằng tốc độ nhanh nhất tránh sang bên đi!" Lôi Thiệu Đình lập tức ngậm miệng, nhưng sau đó phát huy uy nghiêm làm lão đại, đuổi A Mạch khiến người ta ghét đi.
"Rõ" Mạch Trạch Luân làm vẻ mặt chuẩn bị xem kịch vui, cười trộm tránh ra.
Theo anh suy đoán, vị tiểu thư xinh đẹp đến từ Tokyo này chính là nguyên nhân khiến Lôi Tổng tu thân dưỡng tính trong một tháng này đi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.