Cảnh Thư Nhiễm hiện tại đang bám chặt dây thừng, treo lơ lửng trông không trung, phía dưới là vực sâu không thấy đáy.
Thật khó tin cô chỉ mới mười lăm tuổi.
Cái gan không hề nhỏ.
Cảnh Thư Nhiễm tinh thần vô cùng kiên định, ánh mắt sáng quắc và cả hơi thở cũng rất bình ổn, chỉ có nhịp tim như muốn nhảy ra lồng ngực.
Chỉ cần sợi dây thừng này đứt, hoặc buông tay, Cảnh Thư Nhiễm sẽ chết.
Gió đông lùa vào trong chiếc váy mỏng. Bụi tuyết nhỏ đọng lại trên vai, trên tóc giống như hàng ngàn con dao sượt qua má Cảnh Thư Nhiễm, lạnh lẽo đến cùng cực.
Cảnh Thư Nhiễm nghĩ đến anh trai, cô không thể dừng chân ở đây.
Cô phải bước tiếp.
Quang cảnh lúc này thật khiến người khác vô cùng kinh hãi. Giữa vách tường chơi vơi một bóng dáng nhỏ nhắn tưởng chừng có thể rơi bất cứ lúc nào, dưới chân là vực sâu không đáy, xung quanh chỉ toàn vách núi chênh vênh. Tiết trời đang là mùa đông, tuyết lạnh thấm vào da thịt, cứa vào da tê dại.
Cảnh Thư Nhiễm chủ quan mặc váy mỏng, đã sớm cóng đến nỗi da đầu muốn run lên. Áp suất giảm đột ngột trong phút chốc phổi giống như bị đè nén, vô cùng khó thở.
Cảnh Thư Nhiễm như đang trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, mỗi một bước đều không dám thả lỏng tinh thần, trên trán đã phủ một lớp mồ hôi mỏng.
Trượt chân, đồng nghĩa với việc cuộc đời cô sẽ chấm dứt ở đây.
Không biết thời gian trôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-phuc-duoi-chan-nu-nhan/3424001/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.