Ông Hàn từ từ đặt tờ báo xuống ghế, thấy cô tay vẫn trân trân đặt trên bụng, cứ nghĩ là Uyển Nhi cảm thấy đói, liền đứng dậy đi vào bếp.
Uyển Nhi không muốn làm phiền ông, lớn như vậy rồi, còn để cho chú nấu ăn sáng, nghĩ đến cũng đủ xấu hổ.
Nhưng cơ thể cô rã rời cả rồi, muốn nấu được một bữa ăn sáng qua loa còn khó, đành phải biến thành trẻ con, để chú nấu đồ ăn sáng cho vậy.
" Con cảm ơn."
" Con bé này từ bao giờ lại trở nên khách sáo như vậy chứ, thật chẳng giống Uyển Nhi lúc nhỏ, luôn miệng đòi người chú này nấu ăn cho đấy!"
Uyển Nhi chỉ cười.
" Con vẫn là Uyển Nhi của chú dì đó thôi, chỉ là con bây giờ lớn hơn xíu, to hơn xíu, dĩ nhiên không thể để chú dì chăm sóc con mãi được, phải là con chăm sóc hai người mới đúng."
Quả thực, trước giờ, từ nhỏ đến lớn, Uyển Nhi luôn khoẻ mạnh, phát triển rất tốt dưới vòng tay nuôi dưỡng của ông bà Hàn. Ba mẹ cô mất sớm, cô nên cảm ơn trời vì đã cho cô được sống cùng ông bà Hàn, họ như gia đình thứ hai của cô vậy, họ chăm sóc cô một mực ân cần chu đáo.
" À, Khải Hà nó đâu rồi? Sao hai đứa không đi cùng nhau?" Ông Hàn tự nhiên cảm thấy trống trống, hoá ra là cháu rể tương lai.
Uyển Nhi ngây người trong chốc lát.
" Anh ấy có việc phải xử lí, nên con về trước ạ." Uyển Nhi ngắt lời,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-phuc-bao-boi/2407063/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.